Mục lục
Kết Hôn Chớp Nhoáng Tổng Tài Ly Hôn Đi Nam Đường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

– Vì là bạn nên mới không thể để cô thế này được! Tôi phải thay Yên Nhi chăm sóc cô cho tốt, cô là bạn thân của cô ấy, cũng là bạn của Nhược Mai mà!

– Cảm ơn anh, nhưng tôi tin mình có thể giải quyết tốt chuyện tình cảm cá nhân.

– Được rồi, đừng có cố gắng quá, đừng để tôi phải cưỡng chế cho cô nghỉ là được.

– Không đâu, cảm ơn anh đã giúp tôi chia sẻ nhiều như vậy. Bây giờ anh có thấy vất vả không?

Cô tò mò hỏi.

Lâm Đông Lục nhìn lên:

– Vất vả gì cơ?

– Anh sẽ không coi Bạch Nhược Mai là Yên Nhi chứ? Đã lâu lắm rồi anh không gặp Yên Nhi phải không? Đều ở thành phố A mà lại không hỏi thăm cô ấy à?

Lâm Đông Lục cười khẽ:

– Tôi chưa bao giờ lẫn lộn cả, Nhược Mai là Nhược Mai, chẳng qua cô ấy bị bệnh thôi. Tôi có gặp Yên Nhi hay không cũng không sao, tôi gặp mới làm cô ấy khó xử đấy, tôi không dám nói mình không còn chút tình cảm nào với cô ấy, nhưng tình cảm đó tôi sẽ chôn ở đáy lòng. Tôi nợ Nhược Mai nhiều, cả đời cũng không trả hết được. Hơn nữa, cô ấy cũng không xa tôi được, đi đâu cũng cần có tôi đi cùng, vậy nên tôi chẳng có thời gian thăm hỏi họ. Thôi thì cứ thế đi, cuộc sống thế này chẳng phải tốt hay sao?

– Ừ, đúng là tốt thật, cuộc sống bình yên là tốt nhất. Sếp Lâm, anh cũng phải hạnh phúc đấy.

– Bây giờ tôi hạnh phúc lắm, nhưng mà cô ấy, đừng bỏ lỡ, anh ta đã làm nhiều chuyện vì cô như vậy, chẳng lẽ còn không thể bù đắp cho vết thương lòng của cô hay sao?

– Được chứ, nhưng vấn đề ở tôi thôi.

Dư San San nói, ánh mắt cô rất đau khổ nhưng cũng mau chóng bình tĩnh trở lại.

– Thôi, không nhắc mấy chuyện này làm gì, tôi đi làm việc đây, tạm biệt anh.

– Ừ, tối tới ăn cơm nhé. Nhược Mai xuống bếp đấy, nhất định muốn cô bạn thân phải tới, tôi với Tiểu Hoan còn phải nhờ phúc cô mới được ăn này.

Loading…

– Chịu thôi, nhân duyên mỹ nữ mà!

Dư San San cười. Nụ cười của cô tươi rói như một nụ hồng có gai.

Buổi tối, cô và Lâm Đông Lục cùng tới biệt thự ở bán đảo, Bạch Nhược Mai hiếm khi xuống bếp nên mọi người đều vui vẻ uống chút rượu.

Bạch Nhược Mai gọi taxi cho Dư San San, bảo cô đi đường cẩn thận, về tới nơi thì gọi điện báo cho mình.

Dư San San không ngờ sau một thời gian dài cai rượu, tửu lượng của mình lại tệ như vậy, mới có mấy ly rượu vang mà cô đã choáng váng, cần có Lâm Đông Lục dìu.

Lái xe đi được nửa đường thì khựng lại, xe không nổ được, phải kéo đi sửa.

Sau khi xe bị kéo đi, tài xế định gọi cho cô một chiếc taxi khác nhưng cô cản lại, vì chỉ còn một đoạn đường là về tới nhà, khoảng mười phút đi bộ mà thôi.

Trên đường về, gió trời đã giúp cô tỉnh táo hơn một chút.

Cuối cùng, lái xe không cản, để cô đi.

Con đường này khá vắng vẻ vì nơi cô ở cũng hẻo lánh.

Trên đường ban đêm có rất ít người, bóng dáng cô dưới ánh đèn đường thật cô đơn.

Cô bước từng bước, đôi giày cao gót không nghe lời lảo đảo, Dư San San cười, nghĩ mình phải về luyện tửu lượng.

Cô không biết nguy hiểm đang theo mình từng bước, sau lưng cô, có một kẻ theo đuôi.

Một người núp trong bóng tối.

Ở đây có một đầu hẻm nhỏ nằm giữa hai tòa nhà cao tầng, trong hẻm không có đèn đường.

Bóng cao ốc ập xuống, một khoảng tối đen.

Dư San San vừa đi ngang qua, chẳng ngờ bóng đen sau lưng bước nhanh lại, bịt miệng cô, lôi cô vào ngõ nhỏ.

Dư San San chẳng ngờ mình lại bị bắt lúc nửa đêm, cô sợ hãi giãy giụa, dù đang chếnh choáng cũng tỉnh hoàn toàn, nhưng đáng buồn là cô chẳng thể làm gì cả, cơ thể mềm nhũn bị lôi đi.

Cô bị lôi vào trong ngõ.

Dư San San muốn hét lên nhưng người kia đã đề phòng, gã nhét khăn vào miệng cô.

– Đừng… đừng đừng…

Cô điên cuồng giãy giụa nhưng đều vô ích, cô muốn tát gã nhưng tay cô không có chút sức lực nào.

Bị chuốc thuốc?

Chẳng lẽ khi người kia bịt miệng mình, mình đã bị chuốc thuốc rồi?

Cô hoảng sợ nên phản kháng mạnh hơn, tuy nhiên sức cô chẳng đáng chú ý.

Gã đàn ông rất to khỏe, gã mặc áo đen, đội mũ, đeo khẩu trang.

Hành động của gã rất dứt khoát, vừa tới ngõ nhỏ, gã đã cởi quần áo cô, chuẩn bị cưỡng bức.

Bàn tay thô ráp lướt qua vai khiến Dư San San run lên.

Năm đó… Những ký ức năm đó lại ùa về.

Bàn tay thô ráp.

Hơi thở buồn nôn.

Gã đàn ông đè xuống.

Đừng mà…

Chuyện này không thể xảy ra lần thứ hai được.

Cô giãy giụa vô ích, nước mắt vòng quanh, cô nhìn gã vẻ cầu xin.

Nhưng đối phương thờ ơ.

Rẹt!

Quần áo bị xé nát, da thịt Dư San San lộ ra trong không khí lạnh buốt, chẳng biết là sợ hay rét, cô run lẩy bẩy.

Trái tim cô cũng chìm dần vào hầm băng.

Tuyệt vọng ào tới như nước biển từ bốn phương tám hướng.

Cô từ từ nhắm mắt, tuyệt vọng chấp nhận số phận.

Có lẽ đây là số phận rồi.

Ngay khi cô nghĩ đối phương sẽ bắt đầu, chẳng ngờ gã đàn ông kia kêu lên rồi ngã xuống. Một tiếng trầm đục vang lên, Dư San San vội mở mắt, chẳng ngờ cô thấy được có một người đang đứng trong bóng tối.

Bóng dáng quen thuộc này…

Là anh ấy!

Cô kinh ngạc nhìn anh, nước mắt nóng hổi trào ra.

Bạch Kính Thần nổi điên rồi. Anh đã ở quanh khu nhà của Dư San San vài ngày nay, hôm nay nhìn thấy nhà cô còn chưa sáng đèn nên mới đi dạo trên đường một lúc xem có thể gặp được cô không, chẳng ngờ lại thấy chuyện trong ngõ nhỏ này.

Chết tiệt, anh không dám tưởng tượng nếu mình đến chậm một bước thì liệu có còn cứu vãn được hay không.

Bạch Kính Thần nheo mắt, đấm đá liên tiếp vào gã đàn ông khiến gã không thể phản kháng lại được.

Thấy mình không địch lại được, gã lăn một vòng dưới đất, chật vật chạy trốn.

Bạch Kính Thần không đuổi theo, anh vội vàng bước tới bên Dư San San, vì đã quen với bóng tối nên có thể nhìn thấy cảnh trước mắt.

Quần áo trên người cô đã tả tơi. Miệng bị nhét khăn, nước mắt đong đầy, khóe mắt cô đã đỏ bừng.

Cô rất ít khi khóc.

Dư San San hay cười, vậy mà giờ đây, cô nhìn anh với đôi mắt ngập nước.

Bạch Kính Thần tự oán trách mình.

Vội cởi áo khoác ra, choàng lên người cô, lúc này anh mới nhận ra cô đã gầy biết bao.

Lấy khăn khỏi miệng cô, anh bế cô lên, từ từ bước ra khỏi bóng tối.

Lúc này, ánh đèn đường chiếu xuống, Dư San San nhìn rõ Bạch Kính Thần.

Nửa năm không gặp, anh vận vậy, vẫn chín chắn nhưng sự ngông cuồng khi xưa đã không còn.

Anh nhíu chặt mày vì lo lắng cho cô, đây là lúc anh đẹp nhất mà cô từng thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK