Yêu cầu này rất vô lý, cô không thân cũng chẳng quen với cô ta, vì sao lại phải đi vào Hồng Môn Yến cùng cô ta? Nhạc Yên Nhi từ chối:
– Nhưng mà tôi…
Đỗ Hồng Tuyết cướp lời cô:
– Yên Nhi, xin lỗi, tôi biết yêu cầu này rất quá đáng nhưng tôi hết cách rồi.
Tôi chẳng có một người bạn nào ở thành phố A, nếu như tôi có chuyện thậm chí sẽ chẳng ai quan tâm cả.
Vất vả lắm mới có cơ hội này, thật sự rất quý giá.
Nếu nói người người đều có khuyết điểm, vậy khuyết điểm của Nhạc Yên Nhi là mềm lòng.
Có lẽ vì từ nhỏ tới lớn đã trải qua nhiều lận đận, cô không thể chịu nổi nhưng người yếu thế chịu khổ.
Mà tính ra thì tất cả những phiền toái cô gặp phải đa số cũng liên quan tới sự mềm lòng của mình.
Nếu không vì mềm lòng, cô sẽ không ra mặt giúp Đỗ Hồng Tuyết vào buổi casting, thậm chí còn chẳng sợ đắc tội Tưởng An Ny.
Cho nên thấy một người đẹp như Đỗ Hồng Tuyết đỏ hoe mắt, đáng thương cầu xin, dù biết đồng ý sẽ chọc phải phiền toái, Nhạc Yên Nhi vẫn cứ dao động.
Cô ta thấy Nhạc Yên Nhi không quyết đoán từ chối thì càng yếu đuối cầu xin:
– Yên Nhi, cô giúp tôi được không, chúng ta vào ngồi một lát rồi ra, bọn họ biết cô không phải người của công ty thì không làm khó cô đâu, đến lúc đó chúng ta có thể cùng ra ngoài, van xin cô, tôi hết cách rồi.
Thấy từng giọt nước mắt của cô ta rơi xuống, Nhạc Yên Nhi cắn răng, nói:
– Được, tôi giúp cô.
Dù sao trong bar có rất nhiều người, chỗ công cộng như vậy sẽ không xảy ra vấn đề lớn, kể cả có xảy ra chuyện thì cũng có điện thoại, cô có thể cầu cứu Dạ Đình Sâm.
Đỗ Hồng Tuyết chuyển khóc thành cười, luôn miệng nói:
– Cảm ơn cô, Yên Nhi, thực sự cảm ơn cô.
Nhạc Yên Nhi cười khổ, sớm muộn mình cũng bị cái tính nhẹ dạ này hại chết mất thôi.
Dừng xe, hai người cùng đi tới cửa quán bar.
Nhạc Yên Nhi nhìn bên ngoài đen kịt của quán bar, trên bảng hiệu có một hàng bóng đèn nhỏ đang tỏa ra ánh sáng đỏ lóa mắt.
Những người ra vào kiểu gì cũng có, ngư long hỗn tạp, âm nhạc đinh tai nhức óc.
Cô chỉ nhìn đã thấy rùng mình.
Người đại diện của Đỗ Hồng Tuyết cũng thật lạ, để một cô gái đến đây gặp nhà đầu tư, chẳng lẽ không biết sẽ xảy ra chuyện gì sao? Nhạc Yên Nhi phỉ nhổ người đại diện kia, so sánh mới thấy Danny tốt biết bao.
Để an toàn, trước khi vào phòng, cô nói với Đỗ Hồng Tuyết:
– Chờ một lát, tôi gọi điện thoại đã.
Đỗ Hồng Tuyết gật đầu, Nhạc Yên Nhi sang một bên gọi cho số cá nhân của Dạ Đình Sâm.
Chẳng ngờ lần này Trần Lạc là người nghe máy:
– Chào phu nhân, chủ tịch đang họp qua video với phía châu Âu, điện thoại do tôi cầm, cô có việc gì không? Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì không muốn nói nữa.
Cô hiểu hắn, trước khi họp chắc chắn hắn đã dặn Trần Lạc nếu cô gọi tới có việc thì cậu ta phải vào báo cáo ngay lập tức.
Nhưng cô không muốn quấy rầy hắn làm việc.
– Không có gì, tôi chỉ gọi hỏi một chút thôi.
Nhạc Yên Nhi do dự, để phòng ngừa vạn nhất, cô nói thêm một câu:
– Bây giờ tôi ở ngoài với bạn, tại bar Mê Say, báo cho anh biết nhé.
Vì việc liên quan tới Nhạc Yên Nhi nên Trần Lạc hỏi thêm một câu:
Cần tôi báo cho chủ tịch luôn không ạ? Không có gì, đừng làm phiền anh ấy lúc họp.Nhạc Yên Nhi nhìn sang, thấy đã có người bắt chuyện với Đỗ Hồng Tuyết, cô thay đổi sắc mặt, vội vàng cúp máy.
– Cô em, em xinh đẹp quá, chúng ta cùng uống một chén nhé.
Đỗ Hồng Tuyết hoảng sợ, hoàn toàn không biết phải ứng phó thế nào.
Nhạc Yên Nhi đẩy người kia ra, nắm tay cô ta bước vào trong.
– Này này, cái con kia, chuyện gì thế hả? Người kia thấy người đẩy mình là phụ nữ thì sắc mặt cực khó coi, còn không muốn bỏ qua.
Nhạc Yên Nhi quay đầu, cười lạnh:
– Bảo vệ của bar đang nhìn chằm chằm đấy, muốn gây sự à? Người đàn ông đó có tật giật mình, sợ hai người thực sự có quan hệ với bar, lại thêm bảo vệ đang nhìn thật nên sắc mặt gã thay đổi liên tục, cuối cùng không nổi đóa lên mà chỉ chửi thầm vài câu rồi quay đi.
Đỗ Hống Tuyết sợ hãi ôm ngực.
Nhạc Yên Nhi thấy bar này hỗn loạn, không phải nơi để ở lâu, cô nói nhỏ với Đỗ Hồng Tuyết:
– Nơi này không ở lâu được, một lát nữa gặp nhà đầu tư để chứng minh cô đã tới, sau đó chúng ta lập tức ra về.
Cô ta vội vàng gật đầu:
– Được, tôi cũng nghĩ vậy.
Cô ta nhìn tin nhắn mà người đại diện gửi, tìm được phòng nhà đầu tư, đẩy cửa vào.
Nhạc Yên Nhi đi sau Đỗ Hồng Tuyết, lúc này cô mới nhìn rõ nhà đầu tư ngồi trên chiếc sofa giữa phòng chính là Hùng Thái Ninh! Nhạc Yên Nhi không hề xa lạ với cái tên này, dù scandal trong giới giải trí rất nhiều nhưng Hùng Thái Ninh vẫn là tên quỷ háo sắc số một, phàm là ngôi sao nữ xinh đẹp, tất cả đều bị gã quấy rối, thậm chí còn nhiều người bị gã quay video, chụp ảnh nude, họ đều ngã xuống trong tay gã.
Chỉ thế thôi chưa đủ, thậm chí cả fan nữ xinh đẹp gã cũng không buông tha, luôn lấy cớ giới thiệu fan với thần tượng để ngủ với rất nhiều fan.
Nói Hùng Thái Ninh nổi tiếng xấu xa là chưa đủ, Nhạc Yên Nhi cũng bị gã quấy rối, gã muốn cô đi tiếp rượu nhưng Danny cản lại, đón cô về.
Chẳng ngờ người đại diện của Đỗ Hồng Tuyết lại để cô ta tới gặp gã một mình! Đúng là lòng dạ xấu xa! Trong phòng, ánh đèn chỉ lờ mờ, thứ lập lòe duy nhất chính là đèn neon nhiều màu, căn phòng này càng khiến người ta rùng mình.
Hùng Thái Ninh thấy Đỗ Hồng Tuyết bước vào, khuôn mặt béo mỡ lập tức bày ra nụ cười ân cần, đứng dậy đón cô:
– Ôi, Tiểu Tuyết Nhi của anh đến rồi, để anh Hùng chờ lâu quá nhé.
Còn Tiểu Tuyết Nhi nữa, Nhạc Yên Nhi nghe mà buồn nôn.
Đỗ Hồng Tuyết nhịn không lùi bước, miễn cưỡng cười:
– Hùng…
Hùng tiên sinh, xin chào.
Hùng Thái Ninh đến gần mới thấy sau lưng Đỗ Hồng Tuyết có một người, mắt gã sáng rực lên, chẳng biết nghĩ gì mà nụ cười càng lúc càng hèn mọn.
– Tiểu Tuyết Nhi của anh còn mang theo một mỹ nữ nữa này, ôi đẹp quá đi thôi.
Mỹ nữ quen mặt lắm nhé, chúng ta gặp nhau rồi phải không? Hai năm trước chính là Hùng Thái Ninh nhắm vào cô, bắt Danny để cô đi tiếp rượu cho hắn, vậy mà giờ tên cô hắn cũng quên, có thể thấy được gã đã chơi bao nhiêu người phụ nữ trong hai năm nay.