Cô hiểu bạn mình, chưa chắc cô đã không động lòng khi dây dưa với Bạch Kính Thần như vậy.
– San San, cậu nghĩ kỹ chưa? Chuyện tình cảm không giống những việc khác, nếu bỏ lỡ, rất có thể sẽ không có cả cơ hội để hối hận.
– Tớ sẽ không hối hận, tớ đã nghĩ kỹ rồi mới ra nước ngoài, còn tìm bạn làm bên hàng không nhờ đặt vé, Bạch Kính Thần sẽ không điều tra ra được tớ ở đâu, vậy nên trước đó tớ không dám gọi cho cậu, sợ cậu lại nói cho anh ta biết. Yên Nhi, cậu nhất định phải giữ bí mật cho tớ.
Nhạc Yên Nhi nhớ tới lúc lên danh sách khách mời, Dạ Đình Sâm nói Bạch Kính Thần không rảnh.
Chắc hẳn anh ta đang tìm Dư San San khắp nơi.
Hai người đó từ khi gặp mặt tới lúc bên nhau đều rất khác thường, có lẽ đây chính là tình cảm theo kiểu của họ cũng nên.
Nhạc Yên Nhi không thể làm gì được, nhưng Dư San San là người bạn tốt nhất của cô, dù thế nào cô cũng không bán đứng bạn mình.
– Cậu yên tâm, tớ không nói đâu.
Cân nhắc về cảm xúc đang bất ổn của Dư San San, Nhạc Yên Nhi không báo tin mình mang thai với bạn để tránh khiến cô ấy kích động.
Dư San San biết ý nghĩa của ông Cố với Nhạc Yên Nhi nên an ủi một lát mới cúp máy, dù không để lại số nhưng cô hứa sẽ gọi lại.
Đặt di động xuống, Nhạc Yên Nhi đi rửa mặt. Sau đó, Trần Lạc cũng mang thức ăn dinh dưỡng tới.
Cơm nước xong xuôi, Trần Lạc đưa cô đi viện khám, khẳng định đứa bé đã an toàn mới thôi.
Nhạc Yên Nhi cũng bình tâm lại, chuyện về đứa bé đã xong xuôi, cô lại nhớ tới chuyện của ông nội.
Cô bảo Trần Lạc đưa mình tới nhà họ Cố, vốn cậu ta không nghe nhưng do cô năn nỉ mãi nên cuối cùng cũng đành đồng ý.
Trần Lạc không cho Nhạc Yên Nhi vào vì sợ cô thấy cảnh nhớ người sẽ không tốt cho thai nhi, anh chỉ dừng xe ở phía xa, nhìn nhà họ Cố đang sáng đèn.
Tiếng nhạc hiếu vẫn rõ mồn một dù ở khoảng cách rất xa.
Nhạc Yên Nhi hạ kính xe, bình tĩnh nhìn về căn nhà, nước mắt trào ra.
Vì quá chăm chú nhìn về phía đó, cô không thấy sự xuất hiện của một chiếc xe cảnh sát.
Nhà họ Cố đã bỏ ra một số tiền lớn và nhờ vả các mối quan hệ trong tù để Cố Tâm Nguyệt ra ngoài tế bái, xong xuôi không được ở lại mà sẽ bị áp giải đi ngay, hơn nữa còn không cho người nhà tiễn.
Cố Tâm Nguyệt khóc lóc vật vã, cô ta bị cảnh sát còng tay nhưng vẫn cố quay đầu lại nhìn biệt thự nhà họ Cố.
– Ba… Mẹ…
Hai cảnh sát áp giải cô ta không hề động lòng, họ ghì cô ta xuống để ép cô ta vào xe.
Đúng lúc này, Cố Tâm Nguyệt nhìn thấy một người, một người quen mà cô ta chỉ hận không thể ăn thịt uống máu, một người quen mà cô ta nguyền rủa ngày đêm!
Nhạc Yên Nhi… Ả ta đây rồi!
Chẳng biết Cố Tâm Nguyệt lấy sức ở đâu ra mà có thể thoát khỏi cảnh sát, lao tới như điên.
Cảnh sát vội quát lên:
– Dừng lại! Không được chạy, nếu không tôi sẽ nổ súng!
Nhưng cô ta không nghe mà vẫn chạy như điên về phía xe của Trần Lạc.
Cảnh sát không đoán được ý định của Cố Tâm Nguyệt, họ nhắm ngay chân cô ta, nổ súng.
Nhạc Yên Nhi đang đắm chìm trong cảm xúc đau thương thì trước cửa sổ xe đột ngột xuất hiện một người, hai tay cô ta với vào trong, tư thế rõ ràng muốn bóp cổ cô, tuy nhiên cô ta chưa kịp làm gì đã khuỵu xuống.
Vì chân cô ta bị thương.
Rất khó để nhắm trúng một người khi họ đang chạy, chính vì thế phát súng lẽ ra phải bắn vào bắp chân Cố Tâm Nguyệt nhưng giờ lại chệch hướng lên đùi, suýt thì trúng khớp.
Nhạc Yên Nhi giật nảy mình, tim cô như nhảy khỏi lồng ngực vì hoảng sợ.
Cô vội vàng mở cửa xe, chỉ thấy Cố Tâm Nguyệt ngã dưới đất, chân không thể động đậy, khuôn mặt vặn vẹo vì đau.
Cố Tâm Nguyệt che vết thương nhưng máu vẫn chảy ra ồ ạt.
Cửa xe mở, cô ta tức giận trừng mắt, đôi mắt đỏ như máu đối diện với Nhạc Yên Nhi.
– Nhạc Yên Nhi! Con khốn kiếp!
Cô ta mặc kệ vết thương, dùng bàn tay máu me đầm đìa túm lấy quần Nhạc Yên Nhi để kéo cô xuống.
Nhưng cô ta đau nên chẳng còn sức, hơn nữa cảnh sát đã mau chóng chạy tới, đưa cô ta đi.
Cố Tâm Nguyệt túm chặt lấy ống quần Nhạc Yên Nhi, sau đó là mắt cá chân.
Tay cô ta rất lạnh, thế nhưng dòng máu vẫn nóng, nhiệt độ trên da khiến Nhạc Yên Nhi run lên vì khó chịu.
Móng tay Cố Tâm Nguyệt bấu chặt vào da thịt của Nhạc Yên Nhi.
– Nhạc Yên Nhi! Tao hận mày, tao hận không thể giết chết mày! Con khốn, sao mày còn chưa chết, mày sẽ bị trừng phạt, chắc chắn sẽ bị trừng phạt!
Cảnh sát nắm vai cô ta kéo về sau, cô ta đã không còn lực để níu nữa.
Ngón tay Cố Tâm Nguyệt sượt qua giày của Nhạc Yên Nhi rồi giãy giụa trong không trung.
Cô ta hung tợn nhìn Nhạc Yên Nhi, điên cuồng gào lên:
– Tao nguyền rủa mày, nguyền rủa mày chết không yên thân, nguyền rủa mày bị Dạ Đình Sâm vứt bỏ, nguyền rủa mày bị bạn bè xa lánh, nguyền rủa mày mất đi tất cả… Mất đi tất cả…
Những lời của Cố Tâm Nguyệt cứ vang vọng mãi bên tai Nhạc Yên Nhi khiến cô cảm thấy rét lạnh vô cùng.
Lạnh tới thấu xương.
Chết không yên, bị Dạ Đình Sâm vứt bỏ, bạn bè xa lánh, mất đi tất cả.
Những lời nguyền rủa mới độc ác làm sao!
Trần Lạc thấy sắc mặt cô trắng bệch thì cực kỳ lo lắng, cậu ta đặt nhẹ một tay lên vai cô để trấn an nhưng chẳng ngờ Nhạc Yên Nhi lại hoảng sợ hơn.
Cô như bị điện giật rồi hét lên, gạt tay cậu ta ra, hoảng hốt nói:
– Đừng!
– Phu nhân, cô không sao chứ?
Nghe thấy giọng Trần Lạc, Nhạc Yên Nhi mới nhận ra Cố Tâm Nguyệt đã đi rồi, thanh âm nguyền rủa kia cũng đã cách mình rất xa.
– Tôi… tôi không sao.
Cô bàng hoàng lắc đầu, thấy dấu tay đỏ máu trên ống quần mình, cô cảm thấy có một bàn tay ác quỷ đang bò khỏi địa ngục, muốn kéo mình xuống đó.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy khó thở, một cơn choáng váng ập tới, cô ngất đi.
Trần Lạc sợ hãi.
Vừa mới ra khỏi viện, giờ lại vào viện.
Nhạc Yên Nhi đêm nay phải ở lại bệnh viện.
Đứa bé không sao nhưng lại cực kỳ nguy hiểm.
Nhạc Yên Nhi hôn mê hai giờ mới tỉnh.
Không biết có phải vì Dạ Đình Sâm không ở đây hay không mà sau khi tỉnh lại, Nhạc Yên Nhi chẳng ngủ tiếp được nữa, suốt một đêm dài cô trằn trọc, thế nhưng nghĩ tới đứa bé, cô cố gắng gạt bỏ mọi suy nghĩ, mong mình sớm chìm vào giấc ngủ.
Dù vậy, mãi tới gần sáng cô mới ngủ được.
Hôm sau, Nghiêm lão không gọi điện tới mà Trần Lạc nói với cô rằng Dạ Đình Sâm đã tỉnh, đang tĩnh dưỡng ở bệnh viện. Hắn vừa tỉnh đã phải làm việc, không có thời gian rảnh, thậm chí không kịp gọi điện thoại cho cô.
Nhạc Yên Nhi vừa nghe đã biết Trần Lạc đang nói dối.