Sảnh chính đã lác đác có khách, vài người quen biết túm tụm trò chuyện với nhau.
Trong đó, có cả Joanna.
Cô ta mặc một bộ lễ phục đen, giống như nữ hoàng bóng đêm, phô bày hết dáng người nóng bỏng của mình.
Nơi này không thiếu người đẹp, nhưng cô ta vẫn nổi bật hẳn lên.
Bên cạnh Joanna là Đỗ Hồng Tuyết.
Cô là người đại diện mới của Dior, đương nhiên không thể vắng mặt trong những hoạt động như vậy.
Hôm nay Đỗ Hồng Tuyết cũng rất chú ý ăn diễn, cô mặc một chiếc váy quây, makeup nhẹ nhàng mộc mạc, như một cành ngọc lan trong trắng.
Giờ Joanna là người quản lý dự án của LN, thật ra cũng không có quyền lực gì tại công ty, chỉ là Dạ Đình Sâm đem Đỗ Hồng Tuyết giao cho cô ta, vậy nên đêm nay là cô ta đi đón Đỗ Hồng Tuyết đến đây.
Người đi ngang qua đều không tránh khỏi đánh giá Đỗ Hồng Tuyết, sau đó lộ vẻ kinh ngạc, Joanna thấy vậy cũng khó tránh khó chịu.
– Lễ phục của cô Đỗ đẹp thật đấy.
Cô ta hờ hững khen một câu.
Đỗ Hồng Tuyết ngượng nghịu cười đáp:
– Tôi cũng thấy vậy, chiếc váy này là Dạ tổng cho người đưa tới.
Tự tôi làm sao mua nổi bộ lễ phục thế này chứ.
Thật ra lễ phục do bên Dior cung cấp, nhưng Đỗ Hồng Tuyết cố tình nói vậy để chọc tức Joanna.
Quả nhiên, vẻ mặt cô ta lập tức trở nên cực kỳ khó nhìn.
Thế nhưng chớp mắt một cái cô ta lại cười nói:
– Cô biết vì sao Đình Sâm lại ký hợp đồng với cô không? Đỗ Hồng Tuyết không ngờ cô ta sẽ nói đến chuyện này, lập tức nghĩ tới chuyện xảy ra hôm đó, vẻ mặt cũng không còn đắc ý như vừa rồi.
– Dạ tổng có lẽ thấy tôi đáng thương nên muốn giúp đỡ thôi mà.
Đôi môi đỏ mọng của Joanna nhấc lên một đường cong trào phúng:
– Nhiều người đáng thương như vậy, sao anh ấy không thương hại kẻ khác lại cứ phải giúp cô chứ? Đỗ Hồng Tuyết cứng họng, không nói được gì nữa.
Trong lòng cô, Dạ Đình Sâm đối xử với cô dường như có điểm đặc biệt.
Hắn đưa cô về, còn cứu cô từ tay Hùng Thái Ninh.
Thậm chí ký hợp đồng với cô, giúp cô không bị đóng băng hoạt động.
Đỗ Hồng Tuyết không tin mình không là gì trong lòng hắn.
Nhưng những điều đó đều là mơ mộng của riêng cô, đương nhiên cô sẽ không nói cho Joanna biết, chẳng thà im lặng.
Đỗ Hồng Tuyết im lặng dường như khiến Joanna hết sức hài lòng, cô ta cười càng tươi hơn.
– Cô Đỗ, để tôi kể cho cô một bí mật nhé, được không? Đỗ Hồng Tuyết nhìn cô ta vẻ cảnh giác:
Bí mật gì? Bí mật của Đình Sâm.Đỗ Hồng Tuyết cảm thấy Joanna cứ như Medusa dụ dỗ người ta sa đọa trong truyện thần thoại.
Cô ta hiểu rõ dục vọng sâu trong lòng người khác, dù đã biết là bẫy rập nhưng vẫn khiến người ta không kìm được bước vào.
Cô có thể cảm nhận được tình cảm của Joanna với Dạ Đình Sâm, nói trắng ra thì hai người cũng coi như tình địch, biết Joanna chẳng tốt lành gì nhưng vẫn không kìm được lên tiếng hỏi:
– Cô nói đi.
Cá mắc câu rồi.
Mắt Joanna lóe lên vẻ đắc ý, chỉ vừa lướt qua đã bị cô ta giấu kín đi.
Cô ta mỉm cười, ra vẻ cực kỳ thân thiện.
– Thật ra, lần đầu thấy cô tôi đã giật mình vì cô trông rất giống một người bạn của tôi.
Đỗ Hồng Tuyết nhớ lại lần đầu hai người gặp nhau trong văn phòng của Dạ Đình Sâm, cô ta gọi cô cái gì mà…
Cô gọi tôi là… Y Bạch? Đúng rồi, trí nhớ của cô tốt thật đấy.Joanna gật đầu đáp:
– Bạn thân nhất của tôi, Mạch Y Bạch, trông cô rất giống cô ấy.
Trong lòng Đỗ Hồng Tuyết có dự cảm không hay nhưng bị cô đè ép xuống, vẫn cứng rắn đáp:
– Vậy thì sao, trên đời này người giống người cũng không ít.
Dường như Joanna nhìn thấu tâm can cô, khẽ cười:
– Nhưng là quan hệ của cô ấy và Đình Sâm không đơn giản đâu.
Mười năm trước hai người họ đã đính hôn, sau cô ấy vì cứu Đình Sâm mà chết nên trong lòng anh ấy cứ vương vấn mãi, nhất quyết cho rằng Y Bạch còn sống, mười năm nay vẫn tìm kiếm cô ấy, cho đến khi… gặp cô.
Tim Đỗ Hồng Tuyết đập loạn lên, đã đoán ra những gì Joanna sẽ nói tiếp theo.
– Dù sao người chết cũng không thể sống lại được, Đình Sâm có lẽ là thấy mặt cô nên nhớ về quá khứ, vậy nên vẫn luôn quan tâm cô.
Tôi hiểu, nhưng mà…
– Cô không cần nói nữa.
Đỗ Hồng Tuyết lên tiếng cắt ngang lời cô ta, mặt đã tái nhợt rồi.
Joanna tỏ ra ngạc nhiên, hỏi:
Cô Đỗ, sao mặt cô khó nhìn vậy? Cô không khỏe à? Tôi… tôi thấy không thoải mái, tôi vào toilet một lát.Nói xong, Đỗ Hồng Tuyết cúi đầu, bước nhanh khỏi đây.
Nếu những lời Joanna nói đều là sự thật, vậy trong lòng Dạ Đình Sâm cô là gì cơ chứ? Cô có thể trở thành người đại diện của Dior, có thể được Dạ Đình Sâm quan tâm, có thể ký hợp đồng với Hoàn Vũ, chẳng lẽ đều vì hắn đem cô trở thành kẻ thế thân ư? Như vậy là sao? Bố thí à? Nếu thế cô làm sao còn dám tự tin khiến hắn yêu mình? Chỉ nghe mấy câu nói mà Đỗ Hồng Tuyết đã thấy mình sắp phát điên rồi, biết Joanna không có ý tốt nhưng lại không thể làm mình tỉnh táo lại.
Cô muốn yên tĩnh suy nghĩ một lát.
Joanna nhìn Đỗ Hồng Tuyết chật vật bỏ đi, trong mắt xẹt qua đắc ý chiến thắng, hừ lạnh một tiếng, vỗ vỗ bụi bặm không hề tồn tại trên tay.
Đúng là không chịu nổi một đòn mà.
Cô ta căn bản không quan tâm Đỗ Hồng Tuyết có phải Mạnh Y Bạch hay không, chỉ cần Đỗ Hồng Tuyết cho rằng mình không phải là đủ rồi.
Như thế Đỗ Hồng Tuyết đến tự tin giành Dạ Đình Sâm với cô ta cũng không có, thậm chí còn tạo thành ngăn cách giữa vợ chồng Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi, quả là một đạo cụ hoàn mỹ.
Joanna cười rạng rỡ, sống lưng thẳng tắp, khí chất trở nên kiêu ngạo hẳn.
Cô ta ngẩng cao đầu, tự tin như thể nữ chủ nhân đi thăm nhà mình.
Liên tiếp có người đến bắt chuyện với cô ta, tuy ngoài miệng đáp lại nhưng ánh mắt Joanna vẫn hướng ra cửa, mong chờ người đàn ông cô ta yêu xuất hiện, sau đó tươi cười đến bên cô ta.
Gia tộc cô ta và nhà họ Dạ có quan hệ thâm giao, cô ta lại rất xứng với Dạ Đình Sâm, mọi chuyện đương nhiên nên như thế.
Thế nên lúc bóng dáng cao lớn kia xuất hiện, cô ta gần như ngay lập tức nhận ra.
Cô ta nghe thấy tiếng tim mình đập như nổi trống, chào người đang nói chuyện cùng xong cô ta bước nhanh ra cửa, chỉ mong có thể là người đầu tiên đón người đàn ông kia.
Sau đó, cô ta nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn.
Bên cạnh Dạ Đình Sâm là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, khí chất thanh thuần tươi sáng như suối tiên rót vào bữa tiệc hôm nay, khiến bất cứ ai nhìn thấy mắt cũng sáng rực lên.
Là Nhạc Yên Nhi! Joanna trợn trừng mắt, không tin những gì mình thấy.
Quan hệ của Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi vốn không hề công khai, bọn họ không phải vẫn muốn giấu giếm sao? Sao hắn có thể đưa cô ta tới một bữa tiệc chính thức như vậy?