Chương 985: Ngoại truyện – Sa Thải
– Thế à, cũng đúng, anh ta là một người bận rộn, hôm nay anh ta ở đây làm trợ lý cho anh chắc chắn đã làm lỡ dở rất nhiều chuyện quan trọng rồi.
Tuy rằng cô gật đầu tỏ vẻ thông cảm nhưng trong giọng nói vẫn phảng phất sự thất vọng nhàn nhạt.
Hunt tiến lên trước, giữ lấy vai cô: – Buổi diễn thuyết hôm nay rất thành công, anh đưa em đi ăn đồ ngon nhé.
– Vâng ạ, buổi diễn thuyết hôm nay của anh thật là tuyệt, nhất là những ví dụ thực tiễn mà anh thêm vào.
‘Cô vẫn còn tính trẻ con nên cảm xúc tới nhanh mà đi cũng nhanh, bị Hunt dẫn dắt một chút là chuyển luôn chủ đề.
Hunt để ý vết thương trên chân cô, bàn tay to lớn của anh ôm lấy vai cô, kéo cô vào trong lòng, ôm thật chặt.
Molly cứng người lại, tuy rãng cả hai rất thân mật nhưng chưa từng có hành động như thế này.
Hoặc nền nỗi là từ khi cờđhận thức được “
sự khác biệt giữa nam và nữ thì rất ít khi thân mật không kiêng đè như thế này.
Cô hơi giấy giụa, ngước mắt nghĩ hoặc nhìn Hunt: c HunE..
‘Cô lầm bẩm Hunt không hề nhìn cô mà chỉ chăm chú vào con đường phía trước, hờ hững nói; – Chân em đang bị thương, không được cử động lung tung, chắc em không muốn bị anh bế về chứ?
Molly lập tức thấy thoải mái, cô ngoan ngoãn gật đầu, nằm im trong lòng anh không nhúc nhích,, Hai bóng người cùng dìu đỡ nhau mà đi, đúng vào lúc này, sau bức màn có một người xuất hiện, anh ta yên lặng đõi theo mọi chuyện nghiệt, miệng nở nụ cười cô đơn, khiến người khắc nhìn mà đau lòng.
Cuối cùng anh ta quay gót bỏ đi.
Dường như Hunt cảm nhận được, anh vô thức nhìn ra sau lưng.
Nhưng phía sau đã không còn một bóng người.
Tuy nói đây là tiệc chúc mừng của Hunt nhưng tất cả thức ăn đều là những món mà cô thích. Cô thích ăn lẩu, đặc biệt là thích thịt, mà Hunt thì quá nửa là ăn rau.
Vốn Hunt rất ghét món ăn này, cảm thấy nó không có dinh đưỡng gì, hơn nữa nhìn còn ghê ghê.
Nhưng anh chiều Molly.
Trước đây sau khi vừa làm phẫu thuật xong, mỗi khi cô muốn ăn gì thì đều chảy nước miếng, liếm môi nói: – Em muốn ăn lẩu! Bác sĩ, anh có biết lấu hông? Lẩu có nhiều loại lắm, lẩu cay, lẩu cá dưa chua, lấu xương heo, lẩu uyên ương… cho thêm món mặn và rau vào trong từ từ nấu chín là có thể ăn được rồi.
Đương nhiên, sau mỗi lần cô nói xong Hunt đều gật đầu, lấy bữa ăn dinh dưỡng mà nhân viên điều dưỡng nấu đưa cho cô, nói: – Em chỉ có món này thôi, mau ăn đi.
Có lẽ vì trong thời gian đó quá thèm mà lại không được ăn nên bây giờ cứ hễ không biết ăn gì là cô lại đi ăn lẩu. Hunt bất đắc dĩ cũng phải đi theo, sau đó thì quen dân.
Anh không thích nó, chỉ là chiều theo sở thích của Molly thôi.
Molly là bệnh nhân nên không cần làm gì hết, trước đây cô còn giúp bưng thức ăn bê bát gì đó, bây giờ chỉ cần ngồi trên ghế, nhìn nước dùng sôi lên rồi bỏ thức ăn vào là được.
Cô cố tình chụp một tấm ảnh rồi up lên facebook, trên thực tế là để cho người nào đỏ xem.
Molly cười hì hì bắt đầu ăn, hoàn toàn không khách sáo với Hunt.
Sau khi ăn uống no nê, cô nằm dài trên ghế sofa một cách thỏa mãn, vuốt vẻ cái bung to tròn của mình. không muốn cử.
Sau khi ăn uống no nê, cô năm dài trên gi 2 sofa một cách thỏa mãn, vuốt vẻ cái bụng to tròn của mình, không muốn cử động.
Mà Hunt lại cam tâm tình nguyện đi thụ dọn bát đũa.
Cô kiểm tra comment nhưng không thấy cái nào của Anjoye.
Cô không nén nổi tò mò, gửi tin nhắn cho anh ta.
“Hôm nay chú không từ mà biệt, là một ông chú xấu xa, có phải chú nên nói gì với tôi không?”
Sau khi gửi xong cô lại thấy không ổn, dường như mình đang chất vấn anh ta vậy, vì thế cô lại gửi tiếp một tin nhắn nữa.
*Có phải hôm nay chú có chuyện rất quan trọng không, vẫn còn đang làm việc à? Đã ăn tối chưa?”
‘Gửi xong, cô căng thẳng nhìn điện thoại nhưng không thấy có tin nhắn trả lời.
Molly nhíu mày lại, cô lo bây giờ anh ta vẫn đang làm việc, nếu như cô cứ gọi điện tới thì sẽ làm phiên người ta mất.
Nếu như Anjoye nhìn thấy tin nhắn thì nhất định sẽ trả lời cô.
Cô lưu luyến buông điện thoại xuống, nói một tiếng với Hunt rồi về phòng mình chuẩn bị công Molly cũng có việc của mình, bệnh viện gi2o một số hạng mục nghiên cứu thuốc cho cô, chỉ là gần đây cô bận quá nên vẫn không làm được.
Bây giờ đã ăn uống no đủ rồi nên cô mới rảnh tay xử lý một ít.
Thời gian cứ thể trôi đi, lúc mười một giờ Hunt gõ cửa bê sữa nóng vào cho cô, dặn cô đi nghỉ sớm.
Lúc đó cô mới ngỡ ra là đã lâu thế rồi.
Molly nhìn điện thoại, anh ta vẫn không trả lời.
Hay là không muốn trả lời?
Ban ngày anh ta còn đối xử tốt và nhiệt tình với cô như thế, bây giờ lại tống cô vào lãnh cung à? Rốt cuộc đàn ông đang nghĩ gì không biết?
Molly không hiểu, do dự một lát cô quyết định gọi điện cho Anjoye nhưng không kết nối được.
Cô gọi lại lần nữa thì bị ngắt máy.
Tim cô đập thình thịch, trong đầu trống rỗng.
Đúng vào lúc cô đang thấp thỏm bất an, không biết lý do tại sao thì anh ta đột nhiên nhân tin lại: