Chương 980: Ngoại truyện – Trẻ Con Anjoye đau lòng. Anh dùng lòng bàn tay.
ấm áp để lau sạch đi nước mắt trên gò má ng nói địu dàng, cưng chiều lại có thêm phần đau lòng: – Sao lại khóc?
Lời nói dịu dàng như vậy khiến trái tim.
Molly run lên. Cuối cùng, cô không đè nén.
nổi tình cảm của mình nữa mà ôm chầm lấy Cô gọi anh hết lần này tới lần khác, đối lại, Anjoye cũng dịu dàng an ủi cô, bàn tay.
anh khẽ vuốt ve lưng cô, dân đần xóa đi những bi thương của cô.
– Khóc cái gì, tôi đang khỏe đây mà?
– Đau chân!
Sự bi thương của cô chẳng thể có chỗ ở.
đây, cô chỉ đành kiếm cớ như vậy.
– Tôi xoa cho cô.
– Không cần, tôi muốn ôm chú cơ.
Molly hờn dỗi nói, cô không muốn buông tây.
Nghe vậy, Anjoye bất đắc dĩ ngồi xổm trước mặt cô để duy trì độ cao ngang với cô, cho cô thoải mái ôm ình.
Cánh tay anh khế run, cuối cùng vẫn đặt viŠ: lên lưng cô, không rút về.
Anjoye cười – Nhóc con, cô đang sờ ngực tôi một cách trắng trợn đấy!
– Chú này, chú nhỏ mọn quá đấy, cùng.
lắm thì lát nữa cho chứ sở lại là được thôi!
Cô bïu môi, không vui nói.
Anjoye không nói thêm gì mà chỉ ôm chặt lấy Molly.
Thật ra anh không quan tâm tới sống chết.
như vậy, anh có bệnh, mạng sống như chỉ mènh treo chuông đi nữa cũng chỉ là mệnh “Trước đây anh chưa bao giờ sống vì mình, đã làm sai nhiều chuyện, vậy nên bây giờ có rời đi cũng không tiếc nuối.
Nhạc Yên Nhi sẽ đau lòng, nhưng còn có.
Dạ Đình Sâm.
Dạ Vị Ương sẽ đau lòng, nhưng còn có Normand, Dạ Đình Sâm sẽ đau lòng, nhưng còn có người nhà.
Mẹ sẽ đau lòng, nhưng mẹ còn có quyền lực.
Luôn có một thứ ngang hàng, thậm chí là vượt trội hơn sẽ từ từ lấp đầy khoảng trống đc anh tạo ra, vậy nên anh không lo lắng khi mình chết, họ sẽ đau lòng quá lâu.
Nhưng tất cả những gì Molly làm cho anh.
lại khiến anh giật mình.
Họ mới quen biết có hai tháng, vậy mà cô.
bé này lại liều mạng để cứu anh, thậm chí dám đứng chờ trong mưa chỉ để được ở lại ‘bên anh. Cô biết sức khỏe mình không tốt nhưng vẫn luôn cổ gắng quan tâm, chăm sóc.
anh.
Cô muốn cứu anh đến vậy quả thực làm anh kinh ngạc.
Nếu mình đi thật, vậy có phải Molly sẽ đau lòng, sẽ nhớ thương cả đời không?
Anh khả tò mò nhưng không hề hỏi.
Thời gian cứ yên lặng trôi qua, Anjoye không hề cảm thấy lãng phí thời gian, ngược lại, anh thấy việc ôm Molly thực sự mang lại.
rất nhiều cảm giác.
Một cái ôm trống rỗng đến bây giờ mới tìm được ý nghĩa tồn tại của nó.
– Tối nay ở lại ăn cơm đi, để tôi bảo Hunt một câu.
Anh phá vỡ yên lặng, chủ động mời cô.
Đây là chuyện xưa nay chưa từng có.
Molly đã bớt đau lòng nhiều, nhưng gò má.
cô còn đỏ bừng, đôi mắt vẫn ngấn lệ, trông.
rất đáng thương.
C8 lau nước mắt, vừa thút thít vừa nói: – Hôm nay… Tối nay hẳn là không được.
Đêm nay Hunt đến trường để chuẩn bị tọa.
đàm rồi, tôi là trợ lý mà, phải đi theo.
– Ra vậy, thế trưa nay không xuống canteen nữa, ra ngoài ăn đi. Coi như tôi xin lỗi cho cái bồn rửa mặt. Cả phim hôm trước cô không kịp xem nữa, hôm nay bù hết được không?
– Lỗi của bồn rửa mặt mà chú cũng phải đến à?
– , đành chịu thôi, ai bảo phòng làm việc là của tôi chứ?
– Nếu mà cửa đụng. Tã thì sao!
Đền.
– Nếu tôi đi bị treo chân thì tại đất à?
Anjoye nghe thế thì bật cười, sao con.
nhóc này mặt dày thế nhỉ? Nói cửa đụng mình thì thôi đi, bây giờ còn nói tại đất!
– Tôi cũng đền.
– Được, vậy sau này tôi đi đâu cũng.
không sợ nữa. Thế chú còn việc gì chưa xong không? Làm xong đi trưa nay đi ăn sớm.
– Ù, thế cô ngoan ngoãn nghỉ ở đây, đừng.
có chạy lung tung, cần gì cứ gọi tôi.
Anjoye dịu dàng nói rồi chỉnh lại tư thế cho cô ngồi xuống, anh đắp chăn mỏng cho c2 xong tồi mới trở lại bản làm việc, Lúc làm việc, thỉnh thoảng anh sẽ ngẩng.
đầu lên, nhìn vẽ phía Molly. Anh thực sự nghỉ ngờ con bé này mắc phải chứng tăng động.
của đám trẻ con, chẳng mấy chốc thì đòi uống nước, nửa tiếng sau đòi đọc tạp chí, bốn mươi phút sau đồi đi vệ sinh.
Đi vệ sinh?’ Anjoye đen mặt, anh nhìn con nhóc đang.
lấm bẩm gần ghế salon, khập khếnh bước về.
phía nhà vệ sinh, vừa đi còn vừa nói: – Cái việc đi vệ sinh này ngại làm phiền chú nên cứ để tôi tự đi.
Bây giờ cô hối hận rồi, biết vậy đã không.
diễn sâu thế làm gì, bây giờ chân trái không dám dùng lực, xương ống đau kinh khủng.
Còn chưa nhảy được vải bước, cô đã nhào.
‘vào một cái ôm. Người kia đã không nhìn nổi nữa rồi.
– Chú… chú định làm gì? Không định bế tôi đi vệ sinh chứ hả?
Cô sợ hãi trợn trừng mắt, giọng lạc hẳn.
đi.
Bình thường nói đùa thì thôi đị, chẳng lẽ giờ còn định hành động thực tế à?
Không! Mất mặt chết!
Để nam thần bế mình đi tè là cái quỷ gì?
Từ chối, nghiêm túc từ chối, từ chối bằng cả sinh mệnh!
c njaye trừng mắt lườm con nhóc trong tgụe, nói: – Không thì sao?
– Tôi tự làm đượ!
c Molly giấy giua nhưng vùng ứ máu đau dữ dội làm cô nhe răng trợn mắt, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó làm Anjoye đau lòng mà chẳng biết phải làm sao.
– Đừng cử động, nếu không là ném cô ra ngoài đấy!
– Tôi không nhìn cô đâu, tôi đứng ngoài cửa thôi, xong thì cô gọi tôi, đừng có mà cố.
Anh thản nhiên nói rồi quay đi, đứng ngoài cửa.
Molly thở phào rồi ngồi xuống bồn cầu, cô nhìn bóng lưng của Anjoye, chẳng biết cảm xúc lúc này của mình là gì nữa.
Cô ngõi rất lâu mà chẳng có cảm giác gì cả. Molly cười hềnh hệch: – Chú ở đây là tôi không đi được đâu, Chú cách xa tôi ra!
Anjoye bất đắc dị – Đúng là trẻ con.
Nói xong, anh lại đi xa vài bước nữa.
<‘olly yên tâm đi vệ sinh. Xong xuôi, cô chật vật đứng lên, định nhảy lò cò tới bồn.
rửa tay nhưng cả người cứ ngã trái đổ phải.
Đôi giày hôm nay cũng không ổn, gót hơi cao nên Molly đi lại khá vất vả.
‘Động tĩnh này làm Anjoye chú ý, anh bước tới bể cô lên: – Đã bảo gọi tôi cơ mà?
Anh trách cử nhưng vẫn dịu dàng bế lấy cô, để cô rửa tay rồi bế cô ra salon.
– Hay là đi viện.
– Tôi là bác sĩ nhá, chút vết thương nhỏ này cũng đi bệnh viện thì chẳng phải bao năm học hành của tôi phí phạm hết à?
– Cô nói gì thì là cái đó, giờ tôi có một cuộc họp đột xuất nhất định phải tham gia, cô ở đây một mình được không?
– Tất nhiên là được rồi, tôi có phải trẻ con đâu? Chỉ có mấy ông chú già như chú đây mới thấy tôi là trẻ con thôi.
Anjoye lắc đầu, chênh lệch tuổi tác giữa anh với Molly thực sự quá lớn nên dù cô đã trưởng thành thì trong mắt anh cô vẫn chỉ là đứa trẻ con chưa hiểu chuyện đời thôi.
Một đứa trẻ khiến người ta muốn bảo vệ để nó trở thành viên ngọc rực rỡ nhất.