Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Quả thật tôi và Nhạc Yên Nhi đã từng yêu nhau.
Anh vừa dứt lời thì cả hội trường rộ lên.
– Xin hỏi anh công khai thừa nhận việc mình ngoại tình có phải là định tiếp nhận lời cáo buộc của cô Bạch không?
– Anh Lâm, anh thừa nhận những lời chỉ trích của cô Bạch với mình, có phải cũng gián tiếp nói lên rằng những gì mà cô ấy nói là đúng sự thật hay không?
– Anh Lâm có gì muốn nói với ngài Dạ không?
…
Tất cả phóng viên nhà báo như nổ tung, điên cuồng đặt câu hỏi cho anh.
Khóe miệng Lâm Đông Lục nhếch lên thành một nụ cười ôn hòa, anh xua tay, ra hiệu cho bọn họ trật tự rồi mới nói tiếp.
– Xin các vị đừng vội đặt câu hỏi, đợi tôi nói xong thì các vị sẽ biết là ai đúng ai sai ngay. Tôi và Nhạc Yên Nhi quả thật từng yêu nhau, nhưng không phải bây giờ mà là vào một năm trước, vào lúc tôi chưa ở bên Bạch Nhược Mai. Nhà họ Lâm và nhà họ Cố là thế giao, tôi quen với cô ấy khi cô ấy còn ở nhà họ Cố, chúng tôi chính thức yêu nhau vào sáu năm trước, cho đến ngày tôi ra nước ngoài, trong mối quan hệ này, tôi và Nhạc Yên Nhi đều giữ mình trong sạch, tuyệt đối không có bất kỳ hành vi quá giới hạn nào.
Nhưng một năm trước tôi bị bệnh phải đi Australia chữa trị và quen với người vợ hiện tại của mình. Nói chính xác hơn là Bạch Nhược Mai đã biết tôi từ lâu nhưng lúc ấy tôi mới chú ý tới cô ta. Cô ta biết bệnh viện đã chẩn đoán sai bệnh của tôi nhưng lại giấu thư xác nhận chẩn đoán nhầm của bệnh viện cho tôi, khiến tôi tưởng rằng khối u trong não mình vô phương cứu chữa, đồng thời cô ta cho tôi uống một lượng lớn thuốc an thần, tạo thành tổn thương lớn với não bộ của tôi, còn mời cả chuyên gia thôi miên đến thôi miên tôi, khiến tôi quên đi Nhạc Yên Nhi. Đây là giấy xác nhận trị liệu của bệnh viện một năm trước, trên đây viết rõ đã chẩn đoán sai cho tôi, tôi cũng sẽ coi nó như chứng cứ để gửi lên tòa án.
Anh vừa dứt lời, các phóng viên bên dưới đều thổn thức không thôi.
Đúng là quay ngắt ba trăm sáu mươi độ, buổi sáng còn là tội phạm bạo hành gia đình, một người chồng đối xử độc ác vô nhân đạo với vợ mình. Không ngờ đến buổi tối người chồng lại tiết lộ vợ mình có mưu đồ bất chính, chia rẽ một đôi uyên ương số khổ.
Vụ án ly hôn này khó bề phân biệt đúng sai.
Lâm Đông Lục vẫn chưa dừng lại mà vẫn tiếp tục nói.
– Sau đó tôi quên mất Nhạc Yên Nhi, chỉ còn nhớ người chăm sóc mình bên giường bệnh là Bạch Nhược Mai, trong lúc chưa hiểu rõ trái tim mình tôi và cô ta đã yêu nhau. Những thứ mà các bạn điều tra được về cái gọi là một năm mà Nhạc Yên Nhi “quyến rũ”, “dùng hết mọi thủ đoạn” với tôi đều là giả. Cô ấy chẳng qua chỉ muốn vạch trần chân tướng của mọi việc mà thôi, cô ấy không hề sai.
Hơn nữa sau khi tôi và Bạch Nhược Mai kết hôn, Nhạc Yên Nhi chưa từng đến quấy rầy tôi, cũng không có cái gọi là quyến rũ. Nguyên nhân của việc bạo hành gia đình và ngược đãi mà cô Bạch nói là do thần kinh của tôi không bình thường. Đây là báo cáo điều trị trong thời gian gần đây của tôi, nó có thể chứng minh do lúc đầu tôi uống quá nhiều thuốc an thần nên để lại di chứng, từ đó thần kinh của tôi có vấn đề. Đây cũng là chứng cứ tôi định trình lên tòa án, tôi sẽ tố cáo những hành vi vô nhân đạo mà cô Bạch làm với tôi.
Vì thế mọi người đừng đưa tin mù quáng, tôi và bà Dạ hoàn toàn trong sạch, tôi sẽ sử dụng quyền lợi hợp pháp của mình, truy cứu trách nhiệm của những kẻ tung tin đồn nhảm đó.
Xì xầm rì rầm…
Lời giải thích của anh cuối cùng cũng kết thúc, tất cả các phóng viên đều kinh ngạc trợn tròn mắt, tôi nhìn anh anh nhìn tôi, nhất thời không ai biết nên hỏi như thế nào.
Đường đường là chủ tịch của Bất động sản Quảng Thịnh mà lại mắc bệnh về thần kinh, hơn nữa Lâm Đông Lục và Nhạc Yên Nhi mới là một đôi vô tội, mà Bạch Nhược Mai là kẻ đã cố tình chia rẽ hai người.
Vợ cả nháy mắt biến thành kẻ thứ ba, còn có chuyện gì drama hơn chuyện này không?
Nhạc Yên Nhi nghe xong những lời của anh thì đã khóc không thành tiếng, nếu không có Anjoye đứng sau đỡ thì cô đã không chống đỡ nổi mà ngã xuống từ lâu rồi.
Vì cô nên Lâm Đông Lục mới công khai tất cả mọi chuyện, anh bảo vệ cô nhưng anh có từng nghĩ tới mình sẽ phải đối mặt với những điều gì không?
Cô giãy khỏi Anjoye nhưng giọng nói bình tĩnh trầm ổn của anh ta vang ngay lên bên tai cô.
– Lâm Đông Lục đã hy sinh rồi, chị không thể để anh ta hy sinh vô ích được!
Mắt Nhạc Yên Nhi nhòa đi, cuối cùng cô đau khổ nhắm hai mắt lại.
Qua hồi lâu các phóng viên mới bình tĩnh lại, họ nhìn lại danh sách những câu hỏi đã chuẩn bị trước của mình, bây giờ chúng đều không dùng được, chỉ đành phát huy tại chỗ luôn thôi.
– Xin hỏi, bây giờ anh Lâm đã nhớ lại bà Dạ rồi sao?
– Tôi đã nhớ lại rồi, nhưng chúng tôi cũng hiểu rõ mình không thể trở lại như trước kia nữa, giờ chúng tôi chỉ là bạn bè mà thôi. Hôm nay tôi thấy một số tài khoản weibo cố ý đặt điều vu khống, bôi nhọ bạn của tôi, xuất phát từ trách nhiệm của một người bạn, tôi sẽ truy cứu đến cùng!
Lâm Đông Lục mỉm cười trả lời câu hỏi của phóng viên, sau khi nói ra tất cả anh lại cảm thấy mình thoải mái hơn nhiều.
Có lúc cứ che che giấu giấu sẽ hủy hoại bản thân mình.
– Anh Lâm làm như vậy không sợ bị người ta nói là tình cũ không rủ cũng tới sao?
– Đúng thế, anh Lâm vẫn yêu bà Dạ ư?
– Các bạn đều hiểu lầm rồi, chỉ là bạn bè mà thôi.
Lâm Đông Lục cười nhẹ đáp.
– Cuộc họp báo của tôi hôm nay kết thúc tại đây, công ty của chúng tôi sẽ gửi thư mời của luật sư tố cáo cô Bạch và xí nghiệp Bạch Thị gây tổn thất cho Bất động sản Quảng Thịnh.
Lâm Đông Lục đứng lên, cúi đầu chào các phóng viên ký giả bên dưới rồi định rời đi.
Nhưng không ngờ đúng vào lúc này, một thân hình mảnh mai đột nhiên xông từ phía sau lên, người đó đeo một chiếc khẩu trang lớn che kín một nửa gương mặt, nhưng ai tinh mắt nhìn một cái là nhận ra đó chính là Bạch Nhược Mai.
Bạch Nhược Mai xông lên trước như phát điên, cô ta túm chặt lấy quần áo Lâm Đông Lục, phẫn nộ gào thét:
– Đồ lừa đảo! Anh là đồ lừa đảo, thế nào gọi là hại anh mất trí nhớ, rõ ràng là anh thèm muốn quyền lực của xí nghiệp Bạch Thị, muốn ngồi lên vị trí chủ tịch của Bất động sản Quảng Thịnh mà thôi!
– Bảo vệ!
Hank là một trợ lý xuất sắc, thấy cảnh này anh ta lập tức gọi bảo vệ lên.
Bảo vệ nhanh chóng xông tới tách hai người ra.
Hai mắt Bạch Nhược Mai đỏ ngầu, cô ta nhìn Lâm Đông Lục bằng ánh mắt căm giận, gằn giọng nhấn mạnh từng tiếng một:
– Lâm Đông Lục, anh muốn hại chết tôi sao? Được thôi, chúng ta là vợ chồng, có chết cũng phải chết chung!
Không biết cô ta lấy sức lực ở đâu ra, giãy thoát khỏi sự kìm kẹp của nhân viên bảo vệ, xông lên trên bục, cầm micro lên nói lớn:
– Nếu đã muốn tiết lộ mọi chuyện thì tôi đây sẽ nói cho mọi người biết một bí mật động trời! Lâm Đông Lục, chồng của tôi, chủ tịch của Bất động sản Quảng Thịnh, thực ra là một…
Nhạc Yên Nhi đứng ở bên dưới nghe thấy lời này thì hoảng sợ nói với Anjoye:
– Anjoye! Ngăn cô ta lại đi!
Nhưng…
Tất cả đã không còn kịp nữa.
– Anh ta thực ra là một đứa con riêng!
Chín chữ này như một quả đạn pháo ném mạnh vào đám đông, tất cả phóng viên có mặt ở đó đều kinh hãi.
– Đúng thế! Vị chủ tịch Bất động sản Quảng Thịnh trước mặt các vị đây thực ra là một đứa con riêng! Mẹ của anh ta là một người đàn bà hầu rượu thấp hèn, vô cùng đê tiện, bây giờ đã hơn năm mươi tuổi nhưng bà ta vẫn hầu rượu ở quán bar đấy!
Bạch Nhược Mai lấy ra một chiếc usb cắm thẳng vào máy tính rồi bật video lên.
Trong video xuất hiện một người phụ nữ, vì nhiều năm hầu rượu bán rẻ thân thể mình mà bây giờ cơ thể bà ta biến dạng nghiêm trọng, cộng thêm việc say rượu trong thời gian dài nên trông rất già nua, nhưng vẫn có thể nhìn ra lúc còn trẻ đây là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
Bà ta cầm ly rượu trò chuyện với người ngồi đối diện, nhưng người đó quay lưng lại ống kính nên không nhìn rõ mặt.
Nhưng người phụ nữ kia thì lộ rõ cả gương mặt.
– Bà có biết chủ tịch tiền nhiệm Lâm Viễn Đường của công ty Bất động sản Quảng Thịnh không? Bà và ông ta từng yêu nhau đúng không?