Tình cảm ư…
Người đàn ông đó rất mạnh mẽ, đối với cấp dưới luôn nghiêm khắc.
Đúng ra cô rất thích kiểu người như thế, nhưng từ đầu anh ta đã dùng sai cách.
Dạ Vị Ương khẽ lắc đầu:
– Nếu anh đổi một cách khách có lẽ em còn có thể suy nghĩ một chút, nhưng giờ em chỉ muốn trốn đi thật xa thôi.
– Em sợ bản thân rơi vào lưới tình rồi yếu thế phải không?
Nhạc Yên Nhi cười nói.
Lời này vừa nói ra Dạ Vị Ương đã như mèo con bị giẫm đuôi, lập tức đứng bật dậy.
– Còn lâu nhé, em không yêu anh ta thì làm sao yếu thế được!
– Không phải em sợ cách tấn công quá trực tiếp của anh ta sao? Sợ bản thân thua, sẽ yêu anh ta, sẽ mất hết mặt mũi phải không?
Nhạc Yên Nhi là người ngoài cuộc nên nhìn mọi việc rất rõ ràng.
Dạ Vị Ương nhỏ hơn cô một tuổi, tính cả tuổi mụ là hai tuổi.
Dù đã hơn hai mươi, lúc đi làm cũng là tổng giám sát ai cũng nể sợ, dù địa vị không cao như chủ tịch với thành viên hội đồng quản trị nhưng vẫn khiến người khác phải ngước nhìn, hơn nữa tác phong mạnh mẽ nhanh nhẹn của cô cũng đủ để nhân viên tin phục.
Cô giống như dã thú mạnh nhất trong rừng rậm, luôn nắm thế chủ động, nhưng giờ lại có người nắm được chủ động với cô.
Cô đã quen làm ăn buôn bán, nhưng lại không quen đối xử với đàn ông.
Trước giờ đều là đàn ông tự dâng mình lên, để cô tùy ý lựa chọn, nhưng cũng không có mấy người lọt vào mắt cô được.
Loading…Trước có Dạ Đình Sâm, sau có Anjoye, hai người anh trai ai cũng giỏi giang, trên đời có mấy ai bằng họ được.
Mà ngay cả Dạ Dương bên cạnh cô cũng rất xuất sắc.
Thế mà lại có người đột ngột xông ra, là đối thủ một mất một còn của Dạ Đình Sâm, nhiều năm qua vẫn luôn nhắm vào LN nên cô vẫn rất đề phòng.
Người đàn ông đó đều sống ở doanh trại, cùng một đám đàn ông khác dốc lòng bảo vệ tổ quốc, dù lập trường không giống nhau nhưng không thể không nói anh ta rất nổi bật, dù có đi giữa một đám đông vẫn đủ sức lôi kéo được ánh mắt cô.
Cả hai đều là dã thú, một người trên phương diện làm ăn, một lại trên chiến trường. So ra rõ ràng cô có phần yếu thế hơn, thế nên trước đòn tấn công mãnh liệt của anh ta cô không thể cứng đối cứng mà phải dùng cái đầu giải quyết.
Thế nhưng anh ta tấn công hết sức mãnh liệt, còn không theo khuôn mẫu mà trước tiên đánh gục cha mẹ cô!
Cô bất đắc dĩ nên chỉ có thể đào hôn, dùng cách này thể hiện sự phản đối của mình.
Bản tính cứng đầu không để cô chịu thua được, cũng làm cô quên đi cảm xúc ban đầu.
Từ đầu người này vốn đã có thể lọt vào mắt xanh của cô!
Lúc Dạ Vị Ương trả lời mặt còn đỏ bừng lên, không biết vì ngượng ngùng hay tức giận, cuối cùng còn hừ một cái rồi mới nói:
– Em chỉ là tức quá thôi, anh ta là cái thá gì chứ, cứ để đấy em sẽ giải quyết sau, chị dâu đừng lo làm gì. Đúng rồi, giờ chị với anh em sao rồi, làm hòa chưa, lúc trước nghe nói anh xem đuổi theo chị vất vả lắm hả.
– Nào có. Chị cũng có chạy đâu, anh ấy cần gì đuổi theo chứ?
Nhạc Yên Nhi cười rộ lên, cô nói:
– Anh em ngốc kinh khủng ấy, rõ ràng một ngày là có thể dỗ được chị rồi thế mà còn kéo đến lâu như vậy, giờ chị vẫn nghi chuyện bị bệnh cũng là khổ nhục kế của anh ấy đây này!
Đúng lúc này Dạ Đình Sâm dắt hai đứa trẻ vào cửa, vừa hay nghe được câu này của cô.
Sắc mặt hắn tràn đầy vẻ xấu hổ, cúi đầu nhìn con gái cưng nhà mình.
– Sợ gì chứ? Ba chột dạ đấy à? Kể cả có cố ý ba cũng phải tỏ ra bình tĩnh cho con! Đó là lời nói dối thiện ý!
Nhạc Yên Nhi vỗ ngực, ăn nói rất quả quyết.
Chỉ sợ Nhạc Yên Nhi có nằm mơ cũng không ngờ chuyện mình trốn đi là Vãn Vãn khuyên, mà đến việc Dạ Đình Sâm đuổi theo tận nơi cũng là con bé bày kế.
Mọi chuyện đều nằm trong tay cô nhóc này.
Dạ Đình Sâm gật đầu rồi bĩnh tĩnh bước vào, hắn lên tiếng gọi hai người kia:
– Vãn Vãn về rồi, chúng ta ăn cơm thôi.
Thức ăn nhanh chóng được mang lên, mọi người cùng nhau ngồi xuống.
Hai đứa trẻ vừa ngồi vào bàn Evan đã vồn vã gắp đồ ăn cho Vãn Vãn, hơn nữa toàn chọn món cô bé thích.
Dạ Vị Ương cắn đũa, hậm hức lên án:
– Người lớn khoe ân ái đã đành mà đến trẻ con cũng học theo hả?
Vừa nghe thế Dạ Đình Sâm đã nhíu mày nhìn Evan.
Cậu bé sửng sốt, trong lòng âm thầm tự hỏi bản thân có phải đã thể hiện thái quá để người khác nhận ra hay không?
Nhưng ngoài mặt vẫn tiếp tục giả bộ ngốc manh.
Đôi mắt xanh vô tội nhìn mọi người, sau đó chậm rãi thu hồi đường nhìn rồi cúi đầu ăn cơm.
Không vội không nóng, dù có ăn trộm… cũng chẳng biết chột dạ.
Dạ Vị Ương vừa nhắc nhở thì Dạ Đình Sâm cũng nhận ra vấn đề.
Trước giờ Evan vẫn ở cùng họ nên chuyện chơi chung với Vãn Vãn cũng rất bình thường, không ai để ý đến cách chúng ở chung, giờ mới thấy đúng là thằng nhóc này biểu hiện không bình thường chút nào!
Nhạc Yên Nhi lại không nhạy bén đến thế, cô chỉ thấy hai đứa trẻ chơi thân với nhau cũng chẳng có vấn đề gì hết nên khó hiểu hỏi lại:
– Thật à? Chị thấy bình thường mà, nếu em không muốn thấy người khác khoe ân ái thì cứ kết hôn đi, Norman là một người đàn ông tốt đấy!
– Thôi thôi, chúng ta vẫn nên vui vẻ ăn cơm đi thì hơn! Tay nghề của anh hai đúng là tuyệt lắm, có phong phạm của đầu bếp lớn rồi, chị dâu có phúc thật đấy.
Cô chuyển chủ đề, bắt đầu ngoan ngoãn dùng bữa, chỉ sợ nói nhiều lại bị kéo về chuyện Norman.
Ăn cơm xong Dạ Đình Sâm cũng không dọn dẹp mà để hai chị em dâu làm việc này.
Vãn Vãn và Evan chuẩn bị lên phòng nghỉ ngơi nhưng hắn lại gọi Evan tới.
– Lại đây, chúng ta nói chuyện một lát.
Nghe thế Evan khẽ cau mày, nhưng rất nhanh đôi lông mày nhỏ xíu đã giãn ra, vẻ mặt lại trở nên đáng yêu như mọi khi.
Nhạc Yên Nhi chẳng hiểu gì hết:
– Người lớn như anh định tâm sự gì với một đứa trẻ chứ, chúng còn phải ngủ trưa đấy.
– Nói chuyện chú của thằng bé thôi.
– Vậy à, thế anh đi mau đi, nhanh rồi cho thằng bé đi ngủ nữa.
– Ừ, em dọn trước đi.
Hắn dịu dàng cười rồi nhìn theo bóng cô và Dạ Vị Ương khuất sau cánh cửa bếp, cuối cùng nụ cười trên môi hoàn toàn tan biến.
Một lớn một nhỏ ra ngoài ban công, Dạ Đình Sâm lên tiếng:
– Cháu biết bao giờ chú Francis của cháu trở về không?
– Không ạ, chú bảo vụ làm ăn này lớn lắm, có nhiều việc cần làm nên sẽ lâu một chút.
Thằng bé ngoan ngoãn đáp lời.
– Lâu một chút chính xác là bao lâu?
Lời này đã đi thẳng vào vấn đề chính.
Evan mím môi lắc đầu, chỉ sợ nói nhiều sẽ lộ ra sơ hở.
Nó giả ngốc có thể lừa được Nhạc Yên Nhi và Vãn Vãn nhưng với ông bố vợ tương lai này thì không dùng chiêu đó được.
– Không biết sao?
Dạ Đình Sâm nheo mắt, hai tay khoanh trước ngực, trông dáng người lại càng cao lớn hơn.
Mắt phượng dưới ánh nắng tỏa ra một thứ ánh sáng quỷ dị, dù khúc xạ ánh nắng nhưng lại khiến người khác thấy vô cùng lạnh lẽo.
Cứ như thế chăm chú dừng ngay trên đầu thằng bé.
Cuối cùng đôi môi mỏng hé ra, những lời lạnh như băng tràn qua khỏi cánh môi ấy:
– Không phải cháu nhìn trúng con gái chú đấy chứ?
– Chú đang nói gì thế, Evan không hiểu.
Thằng nhóc giả vờ không hiểu, còn chớp đôi mắt to, nhìn hắn như thể vô tội lắm.