Chương 974: Ngoại truyện – Tình Cờ Gặp Mặt
Anh muốn đứng lên nhưng hình như trên người có gì đó đè nặng, hóa ra là Molly, Cô nắm trong ngực anh, vẻ mặt khó chịu.
nhưng đang ngủ.
Anh cứ ngỡ đó chỉ là một giấc mộng ngắn ngủi nhưng hóa ra đã là đêm khuya. Anh vội buông tay Molly, tay cô đã ứ đọng một mảng, điều này đủ để anh hiểu mình đã mạnh tay thế nào..
Hunt nhìn cô bé, nét mặt cô dịu dàng và.
ngũ quan cũng thật tinh xảo. Hơi thở cô đều.
đều, cơ thể mang theo mùi thơm thoảng thoảng. _ Cô bé này đã làm bạn với anh tầm năm, đã lấp đầy tất cả những khoảng trống cô đơn trong anh.
Anh khẽ ôm lấy Molly rồi xê dịch sang bên giường để cô ngủ thoải mái hơn.
Molly tỉnh dậy, cô vuốt vuốt đôi mắt nhập.
nhèm rồi ngửa đầu nhìn Hunt: – Anh… anh dậy rồi à? Có đói không?
– Không, anh làm em đau à? Sao không gọi anh dậy?
Anh dịu dàng nói, giọng điệu đầy tự trách.
Hunt đau lòng xoa vết máu đọng trên tay Molly.
Molly đau nên cũng tỉnh táo hơn.
– Em không gọi được anh dậy, hình như: anh gặp ác mộng ấy, cứ luôn nói “Đừng rời bỏ anh”, còn khóc nữa cơ, nhìn khó chịu lầm, – Khóc à?
– Đúng thế, anh mơ thấy ai đấy?
– Một người lạ, chẳng hiểu vì sao cô ấy lại xuất hiện trong mộng của anh nữa.
Hunt khẽ ôm lấy Molly rồi nói: – Lại đây với anh, nếu ngủ quên thì anh bế em về phòng, được không?
– Ừ, em cũng đang buồn ngủ.
Cô không giấy giụa mà gối lên tay Hunt: rồi mau chóng ngủ mất.
Hunt không nhúc nhích, anh sợ mình khế cử động cũng sẽ khiến cô bừng tỉnh.
Anh vuốt mái tóc cô, hơi thở đần đều trở lại và cả tâm trạng anh cũng thế. Anh cảm thấy lòng mình được lấp đầy, hoàn toàn không đánh mất thứ gì cả.
Người trong mơ như dẫn dắt anh về quá khứ, nhưng Hunt không muốn quay đầu lại tìm kiếm.
Bóng đêm mỗi lúc một dày.
Hôm sau, Molly đi làm như thường lệ. Cô xern xét ba bữa của Anjoye rồi về nhà vào.
buổi tối.
Chẳng mấy mà tới cuối tuần.
Bình thường là Hunt nấu cơm cho Molly thế nhưng nếu cô được nghỉ thì sẽ chủ động nấu cơm cho Hunt.
Hai người ăn sáng xong xuôi, Molly muốn đi siêu thị mua đồ ăn nên hỏi Hunt có đi cùng không, dù gì thì anh cũng ở nhà.
– Hôm nay chúng ta ăn bò bít tết nhé?
Trông tươi quá!
– Được, nhưng có phải dạo này em đang.
béo lên không? Ăn đồ ngọt đấy à?
Hunt bất đắc dĩ cốc đầu Molly nhưng anh không dám mạnh tay vì sợ cô đau.
Molly nghe thế thì vội sờ mặt và eo mình, nói: – Rõ thế cơ à? Em ăn xong toàn đứng.
thôi, không đám ngồi xuống luôn!
– Nếu em còn ăn nữa thì quần áo mới anh mua cho em sẽ không vừa nữa đâu.
– Anh đừng có làm em sợ được không?
Không ổn rồi, em phải giảm béo, tối cũng phải đi bộ, Do bệnh tim nên Molly không thể chạy bộ, cũng không vận động quá mạnh được.
– Được, lâu lắm rồi không đi bộ cùng em.
Đi xem có gì khác không nào. Thế muốn ăn canh gì, ngô hay nấm?
– Ngô đi, anh thái à?
– Nếu em không ghét anh làm chậm.
Hunt trêu chọc.
Molly nhớ tới sự cẩn thận của Hunt, giết con gà cũng phải lựa theo cơ bắp, thực sự.
lãng phí thời gian.
– Thôi, để em đi! Nào, qua khu đồ tươi nhìn xem, em muốn ăn canh sò.
Cô chỉ về phía trước, vui vẻ ôm lấy tay.
Hunt rồi nhanh chóng đi qua.
Họ hoàn toàn không biết có một đôi mắt đã quan sát được tất thảy, Anjoye đang ra ngoài làm việc, vừa hay.
thấy gần đó có một tiệm bánh gato, anh nhớ tới cô nhóc Molly, dù cô không ở đây thì anh cũng muốn mua để nếm thử, nếu ngon thì lần sau sẽ mua cho cô.
Chẳng ngờ thư ký lại lên tiếng: – Molly và bắc sĩ Hunt ở siêu thị trước mặt, có cần tới chào hỏi không ạ?
– Họ ở đây à?
– Vâng, khi nãy đi mua đồ tôi có thấy họ, trông rất thân mật.
< Vâng, khi nãy đi mua đồ tôi có thấy họ, tròng rất thân mật.
Anh nhìn về phía chủ tịch theo bản năng, vẻ mặt Anjoye tối sầm nhưng không hề nổi giận, thư ký sợ hãi nuốt nước bọt, không.
dám nhiều lời.
Anjoye cầm bánh, nhịp thở chậm lại nhưng không nói thêm gì.
– Cầm lấy, về thôi.
Anh đưa bánh gato cho thư ký rồi quay đi.
Nhưng vừa ra cửa thì Anjoye đã chạm mặt hai người kia, họ đang tay xách nách mang, có vẻ là vừa càn quét siêu thị về.
Đồ đạc đương nhiên là Hunt cầm hết, Molly thì như đứa bé líu ríu xung quanh.
‘Bỗng cô thấy Hunt đứng bất động, Molly.
nghỉ ngờ nhìn về phía trước, cô thấy Anjoye.
Molly kích động gọi rồi chạy tới, túm lấy.
tay áo anh, hỏi: – Sao chú ở đây?
Hunt thấy động tác này của cô thì nheo.
mắt, vẻ đang sợ hiện lên rõ ràng.
Anh hiểu rõ Molly, động tác này cô chỉ dùng với anh, chẳng ngờ bây giờ cô cũng đối xử với Anjoye như vậy.
,Diều này chứng tỏ cổ đã coi Anjoye nhứ.
người nhà.
– Ở đây bàn công việc thôi.
Anjoye nhìn qua Hunt rồi lại nhìn Molly.
Khi thấy mình, rõ rằng Molly rất vui vẻ, đôi mắt cũng sáng lấp lánh.
– Chú mua bánh gato ở đây à? Chú không.
ăn ngọt như thế được đâu, mau giao ra đây!
Tôi vừa mới rời đi được bao lâu mà chú đã không nghe lời rồi?
Cô vươn tay, trông rất giống bà chủ nhỏ.
Anjoye nhìn thư ký sau lưng, thư ký lập.
tức đưa bánh vào tay Molly.
– Bánh hàng này ngon không?
– Cô nếm thử rồi cho tôi biết, tôi có việc phải đi trước.
Nói xong, Anjoye liếc nhìn Hunt như chào.
hỏi rồi đi mất.
Anh không muốn đứng lâu ở đây, nhìn hai người họ ở bên nhau làm anh khó chịu.
Molly chẳng biết tại sao Anjoye đi vội như: thế, cô bïu môi nhưng chẳng nói gì thêm.
Molly đi cùng Hunt vào cửa hàng, họ gọi bánh mì bơ và hai ly nước dưa hấu. Cô muốn ăn bánh nhưng bị Hunt cản, anh nói ăn nhiều đô ngọt không tốt nên cô đành cất đi.
Ăn xong, khi lên xe rồi, Molly mới không thấy bánh đâu, Molly nghĩ có lẽ cô đã quên.
mang theo nên vội vàng quay lại tiệm, chẳng ngờ bánh đã bị vứt vào thùng rác.
Xem ra là nhân viên thu dọn hết rồi. Có lế lân sau phải mua bánh trứng tạ tội thôi, cô chẳng biết bánh tiệm này có ngon hay không nữa.
Molly chẳng hề biết rằng có người đã cố ý vứt bánh đi..
Đến chiều, Molly xem hết tập phim thần.
tượng rồi đi rửa hoa quả, bưng vào thư.
phòng.
Cửa phòng không khóa, cô có thể ra vào thoải mái, đây chính là sự dung túng mầ Hunt dành cho cô.
Cô đẩy cửa vào, đúng lúc này, Hunt đang.
nghe điện thoại. Molly nghe thấy tên Mayne.
Nếu Mayne tìm Hunt lúc này thì chắc chắn là có việc rồi. Bệnh viện có việc mà Hunt lại không đi, đúng là kỳ tích!
– Ở viện có việc gì à?
– Ừ, có bệnh nhân nhất định đòi anh phẫu thuật.
Hunt đặt điện thoại xuống rồi nhận hoa quả từ tay Molly.
– Anh không đi à?