Đỗ Hồng Tuyết đột nhiên vươn tay ra, nắm chặt cằm Nhạc Yên Nhi, ép cô phải ngẩng lên nhìn.
Nhạc Yên Nhi nhíu mày muốn giãy nhưng bị cản lại.
Đỗ Hồng Tuyết thấy thế thì cười lạnh:
– Người thứ ba à? Cô mới là người thứ ba! Tôi quen anh ấy trước, tôi đã đính hôn với anh ấy rồi, nếu không phải tôi bị Anjoye bắt cóc thì người kết hôn với anh ấy bây giờ là tôi chứ không phải cô! Cô cầm đồ của tôi mà không trả, đã vậy còn tỏ vẻ cao thượng! Cô giả bộ cho ai nhìn? Cô chắc chắn rất đau lòng đúng không? Có biết khi trước tôi thấy hai người ân ái, thấy anh ấy vì cô mà từ chối tôi, tôi đau lòng biết bao không? Còn Lâm Đông Lục nữa, vì cô mà anh ta suýt giết tôi, món nợ này tôi sẽ từ từ tính với cô. Nhạc Yên Nhi, cho tới khi cô ly hôn rồi, cô sẽ chẳng còn là cái thá gì cả, bóp chết cô chỉ dễ như bóp chết một con kiến thôi! Cô chờ mà xem!
Nhạc Yên Nhi gạt tay Đỗ Hồng Tuyết ra, cô khẽ cười rồi đáp:
– Được, tôi chờ, tôi chờ cô giết chết tôi!
Đỗ Hồng Tuyết nghẹn họng, sắc mặt trở nên rất khó coi.
– Được, tôi xem cô phách lối được tới lúc nào!
Đỗ Hồng Tuyết xoa tay, khinh miệt nhìn lại rồi mới bỏ đi.
Dáng vẻ kia là dáng vẻ của người chiến thắng.
Nhạc Yên Nhi nhìn mà chướng mắt.
Cô nhắm mắt, hít thở sâu mấy lần, cảm thấy đã không còn khó chịu như vậy nữa.
Cô sờ bụng, đây là nơi khởi nguồn cho mọi dũng khí của cô, cô sẽ không chịu thua dễ dàng như vậy!
Nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn thấy rất lạnh, rất lạnh.
Cô nhìn kim giây trôi qua từng vòng, sau đó là kim phút, cuối cùng đã tới mười một giờ.
Vì con, cô nên ngủ sớm, thế nhưng cô vẫn muốn chờ hắn về như trước đây.
11<30.
Dạ Đình Sâm mở cửa vào, thấy Nhạc Yên Nhi nằm co trên salon, tự ôm lấy mình, hệt như con mèo nhỏ khuyết thiếu cảm giác an toàn.
Dáng người nhỏ gầy kia khiến tim hắn nghẹn lại.
Hắn đã bảo Nghiêm lão nhắn với cô là mình về muộn rồi cơ mà? Sao cô lại ngốc thế, cứ chờ, chết tiệt!
Hắn vội vàng bước tới, cởi áo khoác đắp cho cô, hành động này khiến Nhạc Yên Nhi từ từ tỉnh lại.
– Dạ Đình Sâm?
– Đã bảo cô rời khỏi đây cơ mà? Sao cô còn ở lại?
Hắn cố nén đau lòng, nói ra những lời lạnh lẽo.
Nhạc Yên Nhi làm như không nghe thấy, cô chỉ duỗi tay nắm lấy ống tay áo hắn, lay lay, cười hỏi:
– Muộn thế này mới về, chắc là anh đói rồi. Em nấu mì trứng cà chua cho anh nhé? Anh có nhớ không, lần đầu tiên em nấu cho anh ăn chính là món này đấy.
– Tôi đã bảo tôi chẳng nhớ được gì cả, cô đừng phí công tiếp tục nữa.
Hắn lạnh lùng nói nhưng bàn tay đã siết chặt đến độ nổi gân xanh.
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì chỉ cười khẽ:
– Nhưng mà nhỡ đâu… Em vẫn muốn cố gắng thử, biết đâu anh sẽ nhớ ra thì sao? Nếu không làm gì mà đã buông tay, em sẽ oán trách chính mình. Anh không nhớ cũng chẳng sao, em nói, anh để bụng là được, nhỡ có ấn tượng thì sao?
– Cô…
Dạ Đình Sâm chẳng biết phải nói cô là đồ ngốc hay cô ngây thơ, rõ ràng là đau lòng, làm sao có thể vừa cười vừa nói?
Hắn nuốt tất cả những lời làm tổn thương người khác xuống, chỉ sợ khi mình nói ra sẽ thiêu đốt bản thân, đồng thời cũng thiêu đốt cả cô nữa.
Hắn mím môi thật chặt, trông rất đáng sợ.
Thế nhưng Dạ Đình Sâm lại bế cô lên, ôm vào lòng.
Nhạc Yên Nhi run rẩy, kích động hỏi:
– Anh nhớ ra rồi à?
– Tôi chỉ không muốn nghe cô nói lung tung nữa nên mau chóng đưa cô về phòng thôi. Dù tôi muốn ly hôn với cô nhưng dù gì tôi vẫn là đàn ông, một người chồng sẽ không thể thấy vợ mình chịu lạnh bên ngoài được.
Bây giờ là tháng mười, Nhạc Yên Nhi mặc áo ngủ bằng bông, trông hệt như một đứa trẻ. Tay chân cô lộ ra ngoài, khi nãy hắn chạm vào, cảm thấy rất lạnh.
Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì bình tình lại.
Chỉ là phép lịch sự mà thôi.
Nhưng dù sao đây cũng là khởi đầu tốt đẹp phải không?
Cô tự an ủi mình.
Nhạc Yên Nhi thấy hắn bế mình lên gác, cô vội vàng kêu lên:
– Vào bếp vào bếp, em muốn nấu cho anh món gì đó. Lúc anh không ở đây, em còn học được nhiều món lắm, không chỉ có mì trứng cà chua đâu!
– Tôi không đói.
– Nhưng em đói!
Cô dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy áo hắn, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ của hắn qua lớp sơ mi mỏng manh.
Dạ Đình Sâm:
– …
Cô tiếp tục chớp mắt nhìn hắn, bộ dáng muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu:
– Thân là chồng cũng không nên nhìn vợ mình chịu đói, anh là chủ tịch cơ mà, sẽ không hà khắc với em một chuyện như thế chứ?
Cuối cùng, Dạ Đình Sâm thở dài, rất bất đắc dĩ nói:
– Tôi đưa cô về phòng trước, lát nữa tôi sẽ xuống bếp xem có gì ăn không.
– Anh nấu cho em à?
Nhạc Yên Nhi kích động hỏi.
– Đừng tưởng bở, trong bếp hẳn là có thức ăn sẵn.
Nhạc Yên Nhi thất vọng bĩu môi.
Thôi thôi, dù không phải hắn tự nấu nhưng dẫu sao cũng là hắn tự đi, mọi thứ phải từ từ, không thể vội vàng được!
Ít nhất thì bây giờ hắn đã không còn thái độ thờ ơ nữa, điều này cũng coi như một tín hiệu mừng.
Dạ Đình Sâm bế Nhạc Yên Nhi lên tầng hai, hắn định đưa cô vào một căn phòng dành cho khách nhưng cô vội ôm chặt cổ hắn, sợ hãi hỏi:
– Anh muốn làm gì?
Dạ Đình Sâm thản nhiên đáp:
– Đưa cô về phòng.
– Phòng em ở kia!
Nhạc Yên Nhi bĩu môi, nhìn về phía phòng ngủ.
Dạ Đình Sâm nhìn cánh cửa đống chặt, nhíu mày.
Hắn cúi đầu, không vui nhìn Nhạc Yên Nhi:
– Cô đừng được đằng chân lân đằng đầu.
– Em mặc kệ, em quen giường, em chỉ ngủ phòng đó thôi. Nếu anh không cho em ngủ ở đó, nửa đêm em sẽ làm ầm lên cho tất cả mất ngủ. Anh cũng biết Nghiêm lão mất ngủ đấy, anh không mong em sẽ làm ồn đến ông ấy chứ hả?
Cô thật thà nói, thái độ có chết cũng không đi.
Dạ Đình Sâm xụ mặt nhưng trong lòng hắn lại rối lên.
Con nhóc này, đúng là hết cách rồi.
Hắn híp mắt, cố nhịn cười, nói:
– Vậy tối cô ngủ sofa.
– Gì? Sofa? Có lầm không? Ga lăng của anh ở đâu?
Nhạc Yên Nhi tròn mắt.
Trong phòng ngủ đúng là có một chiếc sofa vừa to vừa mềm, nó còn rộng hơn cả giường đơn, nhưng từ khi cô ở biệt thự này tới giờ, cô chưa bao giờ phải ngủ sofa cả!