Lúc này, trong phòng.
Dư San San chôn mặt trong ngực Bạch Kính Thần, cô cảm thấy sụp đổ.
Để mẹ chồng nhìn thấy cảnh đó, đúng là ngại chết đi được.
– Xấu hổ chết mất thôi!
– Có làm sao đây, chúng ta là vợ chồng mới cưới mà, quấn nhau một chút cũng có sao, mẫu thân sẽ thông cảm thôi. Chúng ta chưa hôn xong, tiếp tục nào.
Bạch Kính Thần mỉm cười rồi nhào tới, anh nâng mặt cô lên rồi hôn xuống.
Dư San San không chống đỡ nổi, chỉ có thể tiếp tục đắm chìm trong nụ hôn của anh.
Sau khi ra ngoài, Bạch Kính Thần để thư ký giữ chân Diệp Quân Nghi rồi đi nấu cơm, Dư San San thì đứng một bên cổ vũ.
Nấu xong thì Diệp Quân Nghi cũng về tới. Thấy những món ngon trên bàn và mùi thơm có thể ngửi thấy từ rất xa, bà cũng kinh ngạc.
– Con nấu hết à?
Bà ngạc nhiên hỏi.
Dư San San chột dạ không nói thành lời, Bạch Kính Thần thấy thế thì vội nói:
– Tất nhiên là San San rồi, ở nhà toàn cô ấy nấu cơm, con còn chẳng phải vào bếp mà.
– Sao bảo nấu không ngon?
Bà kéo ghế ngồi xuống rồi ưu nhã mở khăn ăn ra.
– Cô ấy xấu hổ nên nói thế, mẫu thân đừng trách.
– Có gì mà trách, cuối cùng cũng có điểm làm mẹ hài lòng. Ngồi xuống đi, chúng ta cùng ăn.
Loading…Diệp Quân Nghi nhướng mày, ánh mắt bà có vẻ phức tạp nhưng chỉ mấp máy môi rồi không nói gì thêm.
Cả nhà ngồi xuống ăn cơm, vẫn là ba người, thiếu Bạch Chấn Dương nhưng lại có thêm Dư San San.
Không khí trên bàn ăn không nặng nề vì Bạch Kính Thần thường xuyên gắp thức ăn cho cả hai người, sự cưng chiều của anh với Dư San san rất rõ ràng.
Diệp Quân Nghi nhìn thế thì đã hiểu.
Ăn xong, Dư San San muốn dọn bát đũa, Bạch Kính Thần cũng chủ động muốn giúp đỡ.
Diệp Quân Nghi nhìn vậy, ánh mắt hơi tối xuống.
Dư San San chọc chọc tay anh để cản lại.
Bạch Kính Thần chỉ cười khẽ:
– Cô ấy nấu cơm vất vả rồi, chuyện nhỏ này chồng phải làm chứ.
– Con qua đây, mẫu thân có chuyện muốn nói.
Diệp Quân Nghi ra phòng khách, lời bà nói rất nghiêm túc, hoàn toàn không có cơ hội để phản bác.
Bạch Kính Thần không cười nữa, anh đặt đồ trong tay xuống:
– Em từ từ thôi, anh xong ngay, đừng vất vả quá.
Dư San San cảm thấy ấm áp, cô có làm gì đâu, dọn bát cũng chẳng hề vất vả.
Người đàn ông thương bạn sẽ thấy bạn làm gì cũng vất vả, anh ấy sẽ đau lòng bạn, sẽ chủ động chia sẻ với bạn.
Người đàn ông như vậy mới là người nên lấy.
Bạch Kính Thần ra phòng khách với Diệp Quân Nghi. Hai mẹ con ngồi xuống, không khí khá căng thẳng.
Anh lên tiếng trước:
– Mẫu thân gọi con ra đây có việc gì không?
– Ở với Dư San San phải làm nhiều việc tay chân nhỉ?
Bà lên tiếng, vẻ mặt nghiêm túc như có thể nhận ra hết thảy những lời nói dối.
Anh cười, biết lúc này không thể lừa gạt được nữa. Bạch Kính Thần sờ mũi, nói:
– Mẫu thân, sao người lại biết?
– Trên mu bàn tay con có một vết đỏ do bị dầu bắn, ta là quan tòa, mọi thứ đều nhìn theo bằng chứng. Con cho rằng vài lời nói dối như vậy có thể lừa gạt được ta hay sao? Bây giờ ta hỏi con, con phải trả lời thật, nếu nói dối thì chớ trách ta không nể tình.
– Vâng, mẫu thân.
– Ở nhà ai nấu cơm?
– Con.
– Ai quét dọn vệ sinh?
– Vẫn là con.
– Trong nhà này có việc gì con không làm mà nó làm được?
Diệp Quân Nghi lạnh lùng.
Bạch Kính Thần cười:
– Cô ấy chẳng cần làm gì cả, chỉ ở bên con là được rồi. Con nấu cơm trong bếp thì cô ấy đứng bên cạnh nói chuyện. Con đọc sách trong thư phòng thì cô ấy làm việc trên salon. Cô ấy có thể xem đá bóng với con, con có thể xem biểu diễn thời trang với cô ấy. Con cưới vợ, cưới người sống cả đời với mình, cô ấy đã tốn cả thanh xuân bên con rồi, con còn cần cô ấy làm cái gì nữa đâu?
Anh nghiêm túc nói, chữ chữ đều rõ ràng, thậm chí Bạch Kính Thần còn mỉm cười.
Chỉ nhìn thôi cũng biết anh rất hạnh phúc.
Diệp Quân Nghi nghe vậy thì run lên, đây rõ ràng là đứa con trai bà tự mình dạy dỗ, vì sao tác phong làm việc của nó lại chẳng giống bà, cũng không hề giống cha nó chút nào?
– Trước kia… con chưa bao giờ nghĩ như vậy.
Bà nhíu mày, nhìn anh chăm chú.
Bạch Kính Thần gật đầu:
– Những chuyện trước đây con chưa bao giờ nghĩ thì con đã bắt đầu nghĩ sau khi gặp được San San. Con luôn sợ hôn nhân, nhưng sau khi gặp cô ấy, con lại muốn kéo cô ấy vào phần mộ hôn nhân. Thật ra con thấy mình chưa đủ tốt, con còn có thể tốt hơn, thấy cô ấy vui là con vui rồi.
Diệp Quân Nghi biết mình thua hoàn toàn, cô gái kia đã chiếm lấy trái tim Bạch Kính Thần, cũng có thể thấy mọi thay đổi của anh đều là vì cô.
Đúng là Dư San San đã cướp đi con trai bà, Bạch Kính Thần của bây giờ thật lạ, nhưng cũng lại thật thân thiết.
Bà thở dài, hỏi thăm:
– Vì sao con một mực chọn nó?
– Không biết nữa, có lẽ là do số kiếp đã định rồi. Cô ấy vọt vào phòng con, lại có sở thích về rượu giống con. Trước kia con chỉ cất giữ rượu thôi, nhưng sau khi gặp cô ấy, con muốn đem từng bình rượu mình đã cất ra để chia sẻ với cô ấy. Con hi vọng có thể bên cô ấy một đời, như vậy năm tháng cuộc sống dài đằng đẵng mới không cô đơn, phải không mẫu thân?
Anh khẽ hỏi, hỏi rất nghiêm túc. Diệp Quân Nghi nghẹn lời, chẳng biết trả lời ra sao.
Cuối cùng bà cũng cười, nụ cười thoải mái như được giải thoát:
– Hôn lễ của hai đứa là lúc nào, ta sẽ tham gia, còn phụ thân con thì chịu thôi, ta không muốn quản lão già đó nữa rồi.
Nhắc tới Bạch Chấn Dương, bà hừ một tiếng, rõ là vẫn rất tức giận.
Bạch Kính Thần cười khổ:
– Mẫu thân muốn ly hôn thật à? Đám học sinh của người đang nhìn đấy.
– Hừ, khinh người quá đáng, còn bảo sẽ tổ chức cả họp báo công bố tin ly hôn! Được, lão già đã tuyệt tình như thế thì đừng có trách ta không khách khí! Chuyện này con không phải lo, tạm thời ta sẽ ở lại đây, hai đứa cũng ở đây vài ngày rồi hẵng về, chúng ta lâu lắm rồi không ở bên nhau.
– Mẫu thân muốn ở cùng bọn con thì tất nhiên là con vui lòng rồi. Con nghĩ người sẽ thích San San thôi, cô ấy hấp dẫn lắm, rất đáng để con đối xử tốt với cô ấy, mà con cũng tình nguyện.
– Ta sẽ thử, dù gì nó cũng là vợ con, ta cay nghiệt mãi sao được. Biết lòng con không ở chỗ ta rồi, con đi đi, ta về phòng nghỉ đây.
Diệp Quân Nghi thấy anh nhìn về phía phòng ăn thì bất đắc dĩ nói, thế nhưng bà cảm thấy vui mừng.
Bạch Kính Thần gật đầu rồi vào nhà ăn, mặt bàn đã được thu dọn sạch sẽ, Dư San San đang rửa bát, trông cô mặc tạp dề cũng ra dáng ra trò.
Anh từ từ bước tới, cô không hề nhận ra. Khi Bạch Kính Thần ôm lấy cô, cô mới run lên rồi kịp phản ứng lại.
– Nói chuyện xong rồi? Mẹ anh nói gì thế?
Dư San San quay lại hỏi.
– Mẫu thân biết đồ ăn là anh nấu.
– Không phải chứ? Thế em chết chắc còn gì? Em cần làm gì để cứu vãn? Bây giờ chắc canh mẹ ghét em chết đi được!
Dư San San cuống lên, cô tránh khỏi lồng ngực anh để tìm Diệp Quân Nghi, cô muốn xin lỗi, cô thực sự muốn làm một người con dâu tốt chứ không có ý định lừa gạt, chỉ cần được ở bên Bạch Kính Thần, cô tình nguyện học nấu cơm!
– Chắc là mẹ đang rất giận rồi, con dâu vừa vào cửa ngày đầu tiên đã lừa gạt mẹ chồng, chắc bà sẽ còn ghét em hơn. Anh bảo xem giờ em nấu cơm có kịp không? Về sau em học được không?