Anh hỏi trợ lý của cô:
– Gần đây cô ấy sống thế nào?
– Từ nửa tháng trước chủ biên đã không bình thường rồi. Cô ấy làm việc cả ngày lẫn đêm lại còn tăng ca nữa, có mỗi cô ấy ngủ lại văn phòng thôi. Đây cũng không phải lần đầu tiên cô ấy bị ngất thế này, lần trước ở văn phòng chủ biên cũng ngất một lần, nhưng cô ấy cứ bảo không làm sao hết, chỉ tại bản thân ngủ không ngon thôi. Mấy hôm rồi cô ấy đều không chịu ăn uống tử tế, tôi khuyên cô ấy đến bệnh viện kiểm tra nhưng cô ấy bảo mình phải đi Canada có việc, sau khi về thì tâm trạng càng tệ hơn, sắc mặt tái nhợt, cả ngày cứ như người mất hồn ấy…
Tôi cũng không biết sao chủ biên lại thế nữa, hỏi thì cô ấy chẳng nói gì cả. Quãng thời gian vừa qua của Dư chủ biên tệ lắm.
Trải qua rất tệ…
Nửa tháng trước…
Không phải lúc anh trở về Canada lấy vợ sao? Hôn lễ ấn định một tuần sau đó, nhưng anh lại hôn mê thêm một tuần nên vừa hay là nửa tháng.
Trong nửa tháng vừa rồi cô ấy đã sống thế nào?
Ánh mắt Bạch Kính Thần nhìn cô trở nên dịu dàng hơn, anh cũng càng tự trách bản thân mình.
– Trong khoảng thời gian này cô ấy còn làm những gì nữa?
– Chuyện này tôi không rõ lắm,dù sao cũng chỉ có mỗi giờ làm việc là tôi ở cạnh chủ biên thôi…
Bạch Kính Thần gật đầu:
– Cậu giúp tôi chăm sóc cô ấy một lát, có tin gì thì gọi cho tôi, tôi sẽ về ngay.
Sau đó Bạch Kính Thần ra khỏi phòng bệnh, vừa đi vừa ấn số di động của Nhạc Yên Nhi.
Nhạc Yên Nhi vừa bắt máy đã sốt ruột lên tiếng:
– Giờ anh đang ở bệnh viện đấy à? Tôi vừa xem thời sự xong, giờ đang đến đó đây, có phải bệnh viện Trường Nguyên không?
Loading…– Đúng rồi! Chị đã đến thì tôi không cần nói qua điện thoại nữa, chúng ta gặp nhau rồi nói sau nhé.
Đợi Nhạc Yên Nhi tới nơi Bạch Kính Thần cũng không giấu giếm mà nói hết ngọn nguồn mọi chuyện cho cô nghe, cô kinh ngạc hỏi lại:
– Anh… Anh xé nát váy cưới của San San?
– Tôi không cố ý, lúc ấy tôi đang bị thôi miên, trong đầu chỉ có mỗi suy nghĩ là phải hận cô ấy, tôi… tôi cũng không biết mình đã làm gì nữa!
– Anh… Anh sao lại làm thế chứ, anh có biết vì muốn làm anh ngạc nhiên mà cô ấy đã chuẩn bị biết bao lâu không… Bộ váy cưới đó là cô ấy tự mình tham gia thiết kế, yêu cầu còn rất nhiều thế nên thợ may phải gấp rút mới hoàn thành được, chính là vì phải xong trước ngày kết hôn của cả hai…
Càng nghe Nhạc Yên Nhi lòng Bạch Kính Thần càng thấy nhói đau.
Dư San San coi trọng bộ váy cưới đó đến vậy nhưng anh đã làm gì chứ?
Vậy mà anh lại xé nát chiếc váy kia!
Nhạc Yên Nhi kích động đến mức muốn đánh người nhưng lại bị Dạ Đình Sâm ngăn cản.
– Kính Thần cũng không cố tình mà, em bớt giận đi, giờ em còn đang mang thai đấy!
Dạ Đình Sâm bất đắc dĩ lên tiếng.
Nghĩ đến đứa con trong bụng, bác sĩ đã nhắc nhở một lần, cô không thể quá mức kích động nếu không rất dễ sinh non.
Nhưng mà… cô nhịn không được!
– Ông xã, anh thay em mắng anh ta đi! Anh không mắng đàng hoàng là em càng giận đấy!
Nhạc Yên Nhi liếc Dạ Đình Sâm một cái rồi hung hăng ra lệnh. Sắc mặt Dạ Đình Sâm thay đổi, chuyện này đúng là làm khó hắn rồi.
Hắn khó xử hết nhìn Nhạc Yên Nhi lại quay sang nhìn Bạch Kính Thần.
Giờ trong lòng Bạch Kính Thần đang rất khó chịu, nếu có người mắng anh một trận có khi anh lại thấy thoải mái hơn.
Nhạc Yên Nhi nhìn Dạ Đình Sâm, bực bội nhíu mày:
– Anh nhìn em làm gì, nhìn anh ta kia kìa!
– Nó cũng bị thương rồi mà, không cần đến thế đâu.
– Thế anh muốn em tự làm phải không?
Cô nhướng mày hỏi, một tay khẽ xoa cái bụng đã hơi nhô ra của mình.
Dạ Đình Sâm cười khổ, nhìn Bạch Kính Thần rồi nói một tiếng:
– Xin lỗi.
– Không sao, em cũng muốn có người mắng cho em tỉnh ra.
Bạch Kính Thần chán nản đáp.
Dạ Đình Sâm lắc đầu:
– Tôi cũng không nói chuyện này.
– Thế là gì?
Bạch Kính Thần vừa dứt lời thì nắm tay của Dạ Đình Sâm đã tới, đánh đến mức anh không kịp phòng bị, cả người lảo đảo lùi về phía sau mấy bước liền.
Dạ Đình Sâm đứng nguyên tại chỗ, hắn nói:
– Anh không giỏi ăn nói nên vẫn là dùng cách của đàn ông thì hơn, vợ ơi, em có hài lòng không?
Hắn quay đầu định xin ý kiến của Nhạc Yên Nhi nhưng không ngờ cô lại vội vàng chạy tới đỡ Bạch Kính Thần, còn tức tối lườm hắn rồi gắt lên:
– Anh làm gì thế, có gì cứ nói miệng là được rồi, sao lại dùng tay chân chứ?
– Không phải ra tay thì càng dễ hết giận sao?
Dạ Đình Sâm tỏ ra thật sự vô tội.
– Đúng là bị anh làm tức chết rồi, còn không mau đỡ anh ta đi tìm bác sĩ à?
– Đây đây.
Dạ Đình Sâm tỏ vẻ có đôi khi phụ nữ đúng là khó hiểu thật đấy.
Đã ở bên Nhạc Yên Nhi nhiều năm thế mà đôi khi hắn vẫn không thể hiểu nổi cô đang nghĩ gì nữa. Hơn nữa phụ nữ hành động đôi khi chẳng có logic gì hết, bản thân mình làm theo ý cô là sai, không theo lại càng sai, đôi khi phụ nữ vô cùng khó chiều. Với trí tuệ của hắn thì trên thương trường đảm bảo đánh đâu thắng đó, chẳng gì cản nổi, nhưng vừa về đến nhà là hổ đã ngay lập tức biến thành mèo.
Bác sĩ giúp Bạch Kính Thần bôi thuốc nhưng anh cứ bồn chồn mãi, căn bản không hề quan tâm bản thân ra sao mà trái tim giờ đã đặt hết ở chỗ Dư San San rồi.
Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ lên tiếng:
– Haizz, đã cắt đứt rồi anh còn về tìm cô ấy làm gì nữa? San San là một cô gái rất kiên cường, cô ấy sẽ sống thật tốt, anh xuất hiện ngược lại chỉ làm cô ấy đau khổ hơn thôi. Chia tay nhẹ nhàng không tốt hơn sao? Nhất định phải tiếp tục làm nhau tổn thương mới được à?
– Tôi chỉ muốn ở bên cô ấy.
– Nói trắng ra thì nếu San San vẫn không thể sinh con thì cuối cùng anh vẫn không ở bên cô ấy được, cô ấy sẽ không đồng ý để cả đời anh phí hoài cạnh cô ấy đâu. Cô ấy càng muốn anh được hạnh phúc, nếu anh kết hôn thì người đầu tiên thấy vui vẻ là San San mà người đầu tiên chúc phúc cho anh cũng là cô ấy!
– Tôi cũng biết điều đó, cô ấy đã nói với tôi nếu một năm sau vẫn không sinh con được thì sẽ rời xa tôi. Tôi hiểu đau dài chẳng bằng đau ngắn nhưng tôi càng rõ ràng tôi không xa cô ấy được, tôi yêu cô ấy!
– Thế nếu một năm sau…
– Một năm sau tôi sẽ làm phẫu thuật triệt sản, tôi muốn theo cô ấy.
Lúc Bạch Kính Thần nói những lời này đến Nhạc Yên Nhi cũng phải ngẩn người.
Tình yêu này rất ích kỷ rất nhỏ nhoi, nhưng cũng rất vĩ đại.
Bạch Kính Thần cười khổ:
– Tôi biết mình rất ích kỷ, cũng rất có lỗi với cha mẹ mình, nhưng… tôi yêu cô ấy, tôi không thể cưới người khác được, càng không cần phải nói lên giường với người ta. Thậm chí chỉ chạm nhẹ một cái, ăn một bữa cơm tôi đã thấy có lỗi với cô ấy rồi. Nếu đã định trước là sai lầm thì mọi tội lỗi đều do tôi, cô ấy không có lỗi gì hết.
Nhạc Yên Nhi nghe xong chỉ có thể nói rằng:
– Được rồi, anh đã kiên quyết thế thì tôi cũng không biết nói gì nữa. Để tôi kể cho anh về chuyện chiếc váy cưới kia đi.
Anh nghe xong ánh mắt lập tức sáng rực lên.
– San San đã muốn kết hôn với anh lâu rồi, cô ấy định tìm một nhà thờ, mời vài người bạn tốt, mặc bộ váy cưới mà mình tham gia thiết kế rồi nắm tay người yêu cùng nghe mọi người chúc phúc. Đây là giấc mộng mà cô ấy dệt lên, còn đây là chiếc nhẫn đặt riêng mà tôi còn giữ được, nó do chính San San thiết kế, một chiếc nhẫn bạch kim rất đẹp có khắc hoa văn là tên viết tắt bằng tiếng Anh của cả hai, anh xem thử đi.
Cô đưa anh hai chiếc hộp nhỏ.
Lần trước sau khi đi cô vẫn chưa kịp đến lấy.
Vả lại cô cũng không có lòng dạ nào mà lấy nữa.
Cuối cùng người lấy nó về lại là Nhạc Yên Nhi, từ đó cô vẫn cất giúp họ.
Bạch Kính Thần run rẩy mở hộp, nhìn đôi nhẫn tinh xảo kia mà tim anh cũng run lên.