Vốn dĩ cô muốn tự đi nhưng Dạ Đình Sâm cố chấp muốn tiễn cô, cuối cùng cô chỉ đành thỏa hiệp.
Trước kia Nhạc Yên Nhi đã từng đóng những bộ phim còn dài hơn thế này, ở lại đoàn hai ba tháng là chuyện bình thường, nhưng không biết vì sao, lần này có Dạ Đình Sâm tiễn, cô lại cảm thấy không nỡ đi.
Vì phim trường Đường Thành nằm ở ngoại ô nên xung quanh khá vắng vẻ, chỉ có một khách sạn năm sao và vài quán trọ nhỏ xung quanh.
Với vai diễn của Nhạc Yên Nhi, cô ở trong quán trọ nhỏ là chuyện đương nhiên, nhưng Dạ Đình Sâm lại cứng rắn bao luôn một trong ba gian phòng tổng thống trong khách sạn năm sao cho cô.
Nhạc Yên Nhi cũng nghe ngóng được, một gian phòng tổng thống khác là của đại ảnh hậu Đỗ Lệ, người diễn vai nữ chính trong Hoàng Triều Vãn Ca, có thể nói là ngôi sao trong các ngôi sao lớn, ở cùng khách sạn với cô ấy, Nhạc Yên Nhi cứ thấy không ổn lắm.
Trần Lạc chỉ huy mọi người sắp xếp đồ đạc mà Nhạc Yên Nhi mang đến, cô cũng muốn đi giúp một tay nhưng Dạ Đình Sâm cứ giữ chặt cô lại.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt hắn đang chăm chú nhìn mình.
– Có chuyện gì cũng phải gọi về cho tôi.
– Vâng.
– Mệt thì cứ nghỉ ngơi, đừng cố quá, nếu như đoàn phim không đồng ý thì nói với tôi, tôi sẽ giải quyết.
– Vâng.
– Nhất định phải cho tôi biết cảnh quay cuối cùng trong mỗi ngày của em là vào lúc nào.
– Vâng.
Thấy Dạ Đình Sâm còn định nói tiếp, Nhạc Yên Nhi muốn giơ tay đầu hàng luôn.
– Em biết anh muốn nói gì mà, anh đã nói ba lần rồi, em cũng nhớ rõ từng chữ rồi!
Dạ Đình Sâm gõ lên trán cô một cái, đang định nói gì đó thì Trần Lạc đi tới, nhỏ giọng thưa:
– Chủ tịch, vừa nhận được điện thoại báo bên phía hội đồng quản trị khả năng có chút động tĩnh, cần ngài về ngay để giải quyết.
Dạ Đình Sâm nhíu mày:
– Để bên đó đợi đi.
Nhạc Yên Nhi biết bình thường công việc của Dạ Đình Sâm vô cùng bận rộn, có thể rút thời gian tự đi tiễn cô đã là không dễ gì rồi, cô vội nói ngay:
– Công việc quan trọng hơn, anh về trước đi, tối nay em gọi nhé.
Tuy rằng không muốn nhưng đây là tình huống khẩn cấp, Dạ Đình Sâm cuối cùng cũng phải rời đi.
Sau khi Dạ Đình Sâm đi, Nhạc Yên Nhi thu dọn lại đồ đạc một chút rồi đứng dậy đi tham dự tiệc khởi quay vào buổi tối.
Nói là tiệc khởi quay nhưng thực ra cũng không có gì long trọng, chỉ là một buổi tụ hội nhỏ của đoàn mà thôi, Cốc Nguyên Minh hy vọng các diễn viên có thể làm quen với nhau, thúc đẩy giao lưu, cũng tiện cho việc quay phim sau này, vì thể ông chọn địa điểm tụ tập là một nhà hàng cách phim trường không xa.
Nhưng điều mà Nhạc Yên Nhi không ngờ là tiệc khởi quay lại đi ăn lẩu.
Cốc Nguyên Minh bao trọn cả sảnh chính của quán lẩu, cứ sáu người một bàn, Nhạc Yên Nhi tới khá muộn, cô lại không quen ai cả, nhất thời không biết nên ngồi ở đâu.
Cũng không biết là may mắn hay xui xẻo mà tối nay Giang Sở Thù không tới tham gia tiệc khởi quay, Nhạc Yên Nhi thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc cô còn đang do dự thì đột nhiên nhìn thấy một người vẫy tay với mình, hai mắt cô sáng lên, đi nhanh tới bàn đó.
Không ngờ người gọi cô qua lại là Đỗ Lệ.
Đỗ Lệ cũng được coi là người thanh cao trong giới giải trí, cô tốt nghiệp trường lớp chính quy, khả năng diễn xuất tốt, chuyên diễn nhưng phim chính kịch và nữ chủ, từng năm lần liên tiếp giành cúp nữ diễn viên chính phim truyền hình xuất sắc nhất của giải Bạch Ngọc Lan, năm nay tuy đã ba mươi lăm tuổi nhưng trông như chỉ mới hơn hai mươi, có mái tóc ngắn gọn gàng xinh xắn.
Nhạc Yên Nhi rất thích các bộ phim của cô ấy, Đỗ Lệ cũng là thần tượng của cô, lúc nãy đã thấy bên cạnh cô ấy có chỗ trống rồi nhưng nghĩ đến địa vị trong giới của mình nên cô vẫn do dự không biết có nên qua đó không, không ngờ cô ấy lại chủ động gọi cô sang.
Nhạc Yên Nhi vừa ngồi xuống thì lập tức chào hỏi Đỗ Lệ:
– Chào chị Lệ, em rất thích phim của chị.
Đây là lần đầu tiên Nhạc Yên Nhi gặp được thần tượng nên thấy rất hồi hộp.
Thấy cô câu nệ như thế, Đỗ Lệ không nhịn được cười:
– Đừng khách sáo thế, chị em mình có nhiều cảnh diễn chung với nhau lắm đấy, phải nhanh chóng làm quen với nhau mới được.
Không ngờ ngôi sao lớn như Đỗ Lệ lại gần gũi bình dị như thế, Nhạc Yên Nhi cũng cười đáp:
– Chị Lệ nói đúng, dù gì em cũng diễn nha hoàn của chị, phải đi theo chị mấy chục năm cơ mà.
Nhạc Yên Nhi vừa dứt lời thì nghe thấy bên cạnh có người hừ nhẹ một tiếng, nghe ra có vẻ khinh thường.
Cô nhìn theo hướng âm thanh phát ra thì thấy một người đẹp ngũ quan tinh xảo, nhìn có vẻ còn khá trẻ, tuy nhiên biểu cảm trên gương mặt cô ta rất khó chịu.
Nhạc Yên Nhi nhận ra đây chính là Hoắc Vi Vi, người đã cướp vai Bùi Ánh Tuyết của cô, sau đó lại muốn đến cướp vai Tô Mộc nhưng không thành công.
Cô vốn không hề biết mặt người này, lần trước nghe Danny nói xong cô đi search ảnh của Hoắc Vi Vi nên mới có ấn tượng.
Nhà họ Hoắc là một trong ba gia tộc lớn ở Hương Giang, cô ta vào giới giải trí cũng để chơi đùa mà thôi, chỉ cần đại tiểu thư vui là được.
Nhạc Yên Nhi hỡ hững gật đầu với cô ta:
– Chào cô Hoắc.
Sau đó cô lại chào hỏi từng bàn một.
– Cô Nhạc chẳng có tiếng tăm gì mấy nhưng tính cách thì lại tốt nhỉ, thật là ân cần niềm nở.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy Hoắc Vi Vi, Nhạc Yên Nhi liền chuẩn bị tâm lý sẽ có người tới khiêu khích, nhưng không ngờ người lên tiếng không phải là cô ta mà lại là Liễu Thanh ngồi bên cạnh.
Liễu Thanh vào nghề lâu hơn Hoắc Vi Vi nhiều, nhưng tới giờ không nổi tiếng được, chắc hẳn cô ta không có chỗ dựa gì, bây giờ có vẻ thân mật với Hoắc Vi Vi như thế, chắc là muốn mượn thế lực của nhà họ Hoắc để hỗ trợ cho sự nghiệp của mình đây mà.
Đáng tiếc, người ta chỉ coi cô ta như một thứ vũ khí mà thôi.
Nhạc Yên Nhi hiểu nhưng không tỏ thái độ gì, cô không muốn trở mặt với họ trước khi phim được quay, chỉ cười nói:
– Hòa đồng với mọi người luôn là tôn chỉ của tôi, tôi lại không cảm thấy tính cách của mình tốt, chị quá khen rồi.
Tôi không cảm thấy tính mình có gì tốt cả, cô cảm thấy thế, lại còn cố ý nói ra, không phải là vì tính cách của cô không ra sao à.
Bị Nhạc Yên Nhi đâm một dao không cứng không mềm như thế, sắc mặt Liễu Thanh trở nên cực kỳ khó coi, nhưng cô lại không động chạm gì tới cô ta, nếu như cô ta nổi cáu thì có vẻ như bản thân quá hẹp hòi, cuối cùng chỉ đành cắn răng nhịn xuống.
Chỉ trong thời gian ngắn, mọi người đã đến đông đủ, Cốc Nguyên Minh giơ cốc lên, phát biểu vài câu, cổ vũ một người một phen rồi chính thức bắt đầu nhập tiệc.
Dường như Liễu Thanh không muốn buông tha cho Nhạc Yên Nhi dễ dàng như thế, nhất định phải làm xấu mặt cô, vì thế cười hỏi:
– Vai diễn này của cô Nhạc cũng không dễ mới có được đúng không?
Nhạc Yên Nhi hỏi lại với vẻ kinh ngạc và khó hiểu:
– Sao chị lại nói thế ạ?
– Lúc trước cô Nhạc không có tác phẩm tiêu biểu nào, nhưng giờ lại nhận được vai diễn tốt như thế, thực sự làm cho người ta kinh ngạc đấy.
White Lover còn chưa chính thức chiếu, Nhạc Yên Nhi bây giờ quả thực không có tác phẩm tiêu biểu nào cả.
Cô ta đang ám chỉ cô nhờ vào chỗ dựa sau lưng sao.
Về điểm này Nhạc Yên Nhi không hề chột dạ, cô dựa vào chính bản lĩnh của mình để thử vai, đừng nói Tô Mộc, đến cả vai Bùi Ánh Tuyết cô cũng đã giành được, người thực sự dựa vào quan hệ để cướp vai chính là Hoắc Vi Vi ngồi bên cạnh cô ta kia kìa.