– Là tôi đây, có chuyện gì à?
Dư San San kinh ngạc nhìn anh ta, nghi hoặc hỏi.
– Phu nhân nhà chúng tôi muốn gặp cô, mời lên xe.
Người đàn ông đó xuống xe, mở cửa sau mời cô lên.
Ở ghế sau có một phu nhân nhà giàu, bà ăn mặc đoan trang tao nhã, còn đội một chiếc mũ phớt, tấm mạng màu đen che kín mặt gương mặt tạo cảm giác vô cùng bí ẩn.
Cô chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng lờ sườn mặt của bà ta, tuy rằng đã không còn trẻ trung nữa nhưng vẫn còn rất hấp dẫn, lúc còn trẻ chắc chắn bà rất đẹp.
Hình như cô đã biết người phụ nữ này là ai rồi.
Dư San San vỗ nhẹ vào tay Nhạc Yên Nhi:
– Cậu về trước đi, trên đường chú ý an toàn, mình đi rồi về ngay.
– Nhưng mà…
Dường như Nhạc Yên Nhi cũng cảm nhận được sự lạnh lùng của người này, chắc chắn bà ta đến đây không có ý tốt gì, cửa xe đã mở ra lâu hồi lâu mà vẫn chẳng nhìn thẳng Dư San San lấy một cái. Cứ để Dư San San đi như thế cô thật sự không yên tâm.
– Đừng lo, cậu mau về đi, tớ cũng phải đi đây
– Vậy… được.
Thấy cô ấy kiên trì như thế, Nhạc Yên Nhi chỉ đành bất đắc dĩ xoay người đi, Dư San San cứ nhìn theo cho đến khi cô đi xa mới xoay người lên xe.
– Chào bác.
Loading…Sau khi lên xe, cô lịch sự chào hỏi.
– Gọi tôi là bà Bạch là được.
Người phụ nữ đó lạnh lùng nói.
Bà ta vừa dứt lời, không khí trong xe lập tức trở nên nặng nề.
Dư San San mím chặt môi lại, không phản bác lại mà cung kính gọi:
– Vâng, thưa bà.
Cô ngồi thẳng lưng lên, xe bắt đầu lăn bánh, suốt cả quãng đường không ai nói gì. Bầu không khí trong xe vô cùng lạnh lùng, khiến cô cảm thấy không quen.
Cô nhìn một vòng trong xe, bên trong có rất nhiều tư liệu về cô, chắc hẳn mẹ của Bạch Kính Thần đã điều tra kỹ rồi mới tới đây.
Cuối cùng xe dừng lại ở một quán cafe sang trọng.
Tài xế đi xuống mở cửa, Diệp Quân Nghi đi ra, liếc cô một cái, chỉ lạnh lùng nói:
– Đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô.
Dư San San bám sát theo, cô ngồi xuống đối diện bà ta, lúc này cô mới nhìn rõ người này trông ra sao.
Bà ta có vẻ đã hơn năm mươi tuổi, nhưng vẫn rất xinh đẹp, da dẻ được chăm sóc rất tốt, gương mặt nghiêm nghị, vừa nhìn liền biết là người không dễ sống chung.
Xem ra, cuộc nói chuyện tiếp theo đây chắc chắn sẽ không hòa nhã.
Cô vừa ngồi xuống, Diệp Quân Nghi liền đi thẳng vào vấn đề:
– Tôi là mẹ của Bạch Kính Thần, chắc cô cũng biết mục đích hôm nay tôi đến tìm cô, tôi muốn đưa nó đi, nó không thích hợp với nơi này, ở Canada nó có cơ hội phát triển tốt hơn, hơn nữa chúng tôi cũng đã chọn cho nó một đối tượng kết hôn rồi.
– Nhưng đây không phải là chuyện mà tôi có thể làm chủ, bà nên hỏi anh ấy mới đúng.
– Con trai tôi tôi hiểu nhất, trước giờ nó đều rất hiếu thuận, luôn nghe lời tôi và cha nó, nhưng bởi vì cô mà bây giờ nhà tôi không giống nhà nữa, cha con bất hòa, Kính Thần còn bị đuổi ra khỏi nhà! Tôi biết, có về hay không là chuyện của nó, nhưng cô cũng có sức ảnh hưởng rất lớn tới nó, cô ở đây thì nó không thể đi được!
Dư San San mím môi:
– Vậy bà muốn tôi làm gì?
– Tôi muốn cô rời xa con trai tôi! Tôi đã điều tra tất cả về cô, cô không phải là đứa con dâu lý tưởng mà tôi mong muốn, thân phận của cô thấp kém, hơn nữa quá khứ của cô cũng chẳng ra sao, từng yêu rất nhiều người, thậm chí còn từng bị cưỡng bức. Đây là giấy chứng nhận ở bệnh viện của cô, cô vốn không thể sinh con được, nhà chúng tôi chỉ có một đứa con là Bạch Kính Thần, tôi không thể để cô phá hủy nó!
Bà ta nói chuyện rất thẳng thắn, cứ thêm một câu được nói ra, sắc mặt của Dư San San lại tái thêm một phần.
Cô chưa từng nghĩ những tình tiết chỉ xảy ra trong phim này lại xuất hiện với mình.
Cô dùng sức đan chặt hai tay vào nhau nhằm khiến bản thân bình tĩnh hơn một chút.
Diệp Quân Nghi thấy sắc mặt cô trắng bệch thì không để cho cô có bất cứ cơ hội nào để thả lỏng, bà ta tiếp tục nói:
– Đương nhiên, tôi cũng biết mấy năm nay cô đều từ chối nó, không đồng ý kết hôn, không dùng hôn nhân để trói buộc nó, tôi rất cảm kích cô về điểm này, vì thế tôi biết cô không phải là loại con gái hư hỏng dựa vào đàn ông để trèo lên cao như trong tưởng tượng của tôi
– Hơn nữa biểu hiện của cô cũng rất tốt, tuy rằng cấp trên của cô Lâm Đông Lục cho cô rất nhiều cơ hội, nhưng cô cũng coi như thực sự có tài. Tôi có giao tình rất tốt với nhà họ Dạ, hơn nữa cũng có quan hệ rộng rãi, nếu tôi muốn giúp cô thì dễ như trở bàn tay, chỉ cần cô gật đầu.
Tôi không thể để con trai tôi đến với cô, nhưng danh lợi tiền bạc tôi đều có thể cho cô. Tôi không hề muốn ném tiền vào mặt cô, tôi nghĩ một cô gái kiêu ngạo tự mình đạt được thành tích như ngày hôm nay thì cũng không cần số tiền đó, tôi sẽ cho cô tất cả những gì cô cần. Thứ cho tôi nói thẳng, cũng xin cô tha thứ cho tấm lòng người mẹ của tôi!
Diệp Quân Nghi nói chuyện rất khách khí, hơn nữa cũng rất lý trí, bà biết rất rõ mình đang làm gì.
Gương mặt của Dư San San đã tái nhợt không còn một giọt máu, lòng bàn tay của cô rỉ ra một lớp mồ hôi lạnh.
Trái tim như bị một tảng đá đè lên đến nghẹt thở, không làm thế nào chuyển nó đi được.
– Tôi chỉ muốn nói một câu thôi, tôi xin cô, tha cho con trai tôi, để nó đi đi!
Câu nói này như một lưỡi dao sắc bén đâm thật mạnh vào người cô.
Hô hấp của cô cũng nghẹn lại.
– Bà… muốn tôi làm gì?
Giọng nói của cô vừa nhỏ vừa run rẩy, bây giờ cô đã không còn sức để nói chuyện nữa, toàn thân rét run.
Cô đang sợ.
– Giờ Kính Thần chỉ nghe lời của cô, tôi muốn cô khuyên nó, trước đây cô có thể đuổi nó đi thì lần này chắc chắc cũng làm được!
Diệp Quân Nghi lạnh lùng nói.
Đuổi anh ấy đi…
Trước đây có thể, lần này cũng có thể…
Vốn Dư San San không hề cảm thấy mình quá đáng nhưng giờ cô mới biết, những chuyện cô làm trước kia tuyệt tình đến thế.
Móng tay của cô đâm sâu vào da thịt, đau đớn đến tê dại.
– Tôi… tôi không làm được…
Dư San San nói với giọng đầy thống khổ.
Sắc mặt của Diệp Quân Nghi lập tức trở nên khó coi, đôi mắt của bà ta lạnh xuống ngay tức khắc.
– Cô Dư, bây giờ cô nói như thế không thấy quá đáng sao? Cô biết rõ mình không thể mang thai được, tại sao còn tiếp nhận nó? Cô tưởng rằng đây là yêu sao? Cô đang hại nó đấy! Hơn nữa bây giờ vì cô nó đoạn tuyệt với gia đình, cha con không nhận nhau, đến cả việc đến đây tôi cũng phải lén lút. Tôi quả thật không thể trơ mắt đứng nhìn cả đời của con trai tôi bị hủy hoại như thế!
Cô Dư, vì cô mà nó bội tín bội nghĩa, phản bội Catherine, đồng thời trở thành một đứa con bất hiếu, đây chính là kết quả mà cô muốn nhìn thấy sao?
Bội tín bội nghĩa…
Phản bội Catherine, trở thành đứa con bất hiếu….
Tất cả những điều này là kết quả mà cô muốn nhìn thấy sao?
Hóa ra nửa năm nay xảy ra nhiều chuyện như thế.
Bây giờ rốt cuộc cô đã hiểu câu nói đó của Bạch Kính Thần là có ý gì rồi.
“Anh đang thử xem làm thế nào để có được em.”
Hóa ra ý nghĩa của câu nói ấy là thế này.
Trái tim cô co rút lại, đau đớn xé rách tâm can.
– Cô Dư, cô cứ coi như thương xót cho tấm lòng cha mẹ của chúng tôi đi, tôi và cha của Kính Thần đều đã lớn tuổi, mà nó cũng đã sắp ba mươi tư rồi, một người đàn ông ba mươi tư tuổi mà còn chưa kết hôn sinh con, nó không có chỗ dựa dẫm, chúng tôi cũng vậy, huyết mạch của nhà họ Bạch cứ thế bị đứt đoạn từ đây! Nếu như cô có thể sinh con thì cho dù là thụ tinh trong ống nghiệm chúng tôi cũng đồng ý, ai bảo nó yêu cô, thậm chí còn dùng tính mạng để ép chúng tôi chứ! Nhưng mà… với tình hình của cô bây giờ, cô quả thật không thể làm con dâu nhà họ Bạch được.
Diệp Quân Nghi thở dài.