Nhạc Yên Nhi không biết mình thiếp đi lúc nào, cô chỉ biết mình đã quá mệt mỏi, thậm chí còn vất vả hơn cả lần đầu tiên, toàn thân cô đau rã rời.
Khi tỉnh lại, cô đau đến nỗi không mở nổi mắt, cơ thể rã rời khiến cô suýt thì ngất xỉu.
Trời!
Tên khốn này tối qua đã làm gì mình vậy?
Cô cố mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của Dạ Đình Sâm.
Hắn vuốt ve tóc cô, dịu dàng nói:
– Vất vả rồi, anh pha nước nóng rồi, lát nữa em ngâm đi.
Nhạc Yên Nhi đau đến nhăn nhó mặt mày, thật sự là tức không chịu nổi, cô cắn lên vai hắn một cái.
Dạ Đình Sâm cũng không kêu, hắn chỉ khẽ nhăn mày.
Cô cảm thấy chẳng có gì vui cả.
Nhạc Yên Nhi không cắn nữa, cô tức giận nói:
– Hôm qua anh làm sao đấy hả? Cắn thuốc à?
– Đúng.
Vừa nghe vậy, sắc mặt hắn u ám đi nhiều.
Ánh mắt sắc như dao rơi xuống đất.
Nhạc Yên Nhi nhìn theo thì thấy một bộ đồ ngủ tơ lụa màu hồng.
Đó không phải đồ của cô, thế nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn thấy quen mắt. Suy nghĩ một hồi cô mới nhớ ra đây là đồ ngủ của Cố Tâm Nguyệt!
Đây là bộ mà cô ta thích nhất, là quà bà Cố tặng khi cô ta tròn mười tám tuổi. Nó cũng là bộ đồ ngủ mà một người có mới nới cũ như Cố Tâm Nguyệt mặc lâu nhất.
– Vì sao đồ của Cố Tâm Nguyệt lại ở đây?
Cô có một suy đoán nhưng không dám nghĩ nhiều, cô thực sự không muốn tin điều đó.
Dạ Đình Sâm nói:
– Chiều qua em đến chỗ Lâm Đông Lục, mãi đến tối em vẫn chưa về, không ngờ cô ta tranh thủ lúc anh tắm để vào phòng…
– Cái gì? Cô ta thấy anh khỏa thân?
Nhạc Yên Nhi hệt như con mèo bị giẫm đuôi, cô mặc kệ cơ thể đau nhức mà nhảy dựng lên, cực kỳ kích động.
Dạ Đình Sâm nghe vậy thì bất đắc dĩ nhìn sang, nói:
– Để anh kể hết đã nào.
– À à, thế cô ta có thấy không?
Cô vẫn rất vội vàng hỏi han.
Dạ Đình Sâm là của cô, của cô! Không ai có quyền nhìn hết!
– Không.
Dạ Đình Sâm thản nhiên đáp nhưng giọng nói lại lạnh băng đến đáng sợ:
– Cô ta cho thuốc vào cốc của anh, chờ anh uống nước rồi mới xuất hiện, sau đó…
Hắn còn chưa nói xong, Nhạc Yên Nhi đã nghiêm túc ngắt lời:
– Áo ngủ của Cố Tâm Nguyệt ở đây, vậy anh thấy cô ta khỏa thân rồi à?
Nhạc Yên Nhi cảm thấy mình như sụp đổ, cô không quan tâm vì sao Cố Tâm Nguyệt lại to gan thế, dám chạy đến phòng cô, quyến rũ chồng cô, cô chỉ quan tâm chuyện cô ta có thấy Dạ Đình Sâm khỏa thân không, Dạ Đình Sâm có thấy cô ta khỏa thân không.
Nghe vậy, Dạ Đình Sâm nghẹn lời, chẳng biết đáp thế nào.
Trọng điểm của Nhạc Yên Nhi rơi vào đâu vậy?
Hắn nhịn đến sắp chết mà cô còn có thời gian quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt đó à?
– Vợ ơi, chồng em bị người ta chuốc thuốc, sắp bị ăn luôn rồi mà em còn quan tâm đến chuyện anh có thấy thân thể người khác không à?
Dạ Đình Sâm chầm chậm nói, hiển nhiên là nội tâm hắn đang sụp đổ.
– Tất nhiên là quan tâm rồi, quan tâm hết! Anh nói cho em biết anh có thấy hay không đã!
– Không, cô ta mặc nội y tình thú.
– Cái gì? Tình thú?
Nhạc Yên Nhi nghĩ mình sắp phát điên rồi, vừa sáng mà lượng tin tức đã lớn đến mức bùng nổ thế này!
– Anh đuổi cô ta ra ngoài. Thuốc có hiệu lực đã hành hạ chồng em đến gần chết, thế mà anh vẫn cố chờ em.
Nhạc Yên Nhi thấy hắn không phải chịu thiệt thì vỗ ngực liên tục, cô thở hổn hển chửi thề, nhưng rồi như sực nhớ ra gì đó, cô hỏi:
– Anh đuổi cô ta ra ngoài? Vậy anh chạm vào cô ta à? Phụ nữ mặc đồ tình thú có gợi cảm không?
– Không, không hề gợi cảm.
– Anh nói dối!
Nhạc Yên Nhi không vui.
Dạ Đình Sâm nhếch môi cười rồi kéo cô vào lòng, nhanh chóng đè cô xuống.
Hắn cười nói:
– Không phải là em mặc thì đều không gợi cảm, anh chỉ thích em thôi!
Đôi môi mỏng lại phủ lên bờ môi đỏ.
Một nụ hôn làm Nhạc Yên Nhi thở dốc liên tục.
Cuối cùng, cô mềm nhũn người, mặc cho hắn bế vào phòng tắm, mặc hắn tắm giúp mình.
Ý thức của cô đã tỉnh táo, xem ra cô và Cố Tâm Nguyệt có một khoản nợ lớn đây.
Chẳng ngờ cô ta dám thừa dịp mình không ở nhà để vào phòng mình, quyến rũ chồng mình, quả là không để mình vào mắt.
Người hiền bị bắt nạt, ngựa hiền bị người cưỡi, câu này chẳng bao giờ sai.
Nếu cô ta dám làm thế, nhất định sẽ phải trả giá đắt.
Đôi mắt luôn trong suốt của Nhạc Yên Nhi xuất hiện một lớp mây mù.
Rửa mặt xong rồi ra ngoài, Nhạc Yên Nhi gặp bà Cố ra khỏi phòng, hai người nhìn nhau, cô chần chừ rồi vẫn lễ phép chào:
– Bà Cố, chào buổi sáng.
Bà ta nhìn cô với ánh mắt không tốt lắm nhưng ngại mặt mũi Dạ Đình Sâm nên không dám nổi giận.
Nhạc Yên Nhi đi qua bà ta để tới phòng Cố Tâm Nguyệt nhưng lại bị bà ta gọi lại:
– Cô muốn tìm Tâm Nguyệt à?
– Ừm, cô ta có trong phòng chứ?
– Vừa sáng sớm đã vội ra ngoài rồi, chẳng biết đi đâu nữa.
– Đi lúc nào?
– Mười lăm phút trước.
Nhạc Yên Nhi gật đầu.
Cô nhìn bà Cố rời đi, sau đó Dạ Đình Sâm cũng ra khỏi phòng, hiển nhiên là hắn nghe được cuộc nói chuyện của họ.
– Em muốn làm gì?
Đôi mắt phượng nhìn Nhạc Yên Nhi đầy ẩn ý, bên trong còn có cả ý cười ranh mãnh nữa.
Biết rồi còn hỏi.
– Có phải em không có phong độ của bà Dạ không, thế nên họ mới thấy em dễ bắt nạt? Trước kia chỉ gây sự với em thì em nhịn, nhưng chẳng ngờ bây giờ còn dám tính kế cả anh, không thể nhịn được! Cho em mượn Trần Lạc được không? Có chuyện cần anh ấy giúp.
Giọng cô lạnh lùng và giận dữ.
Nhạc Yên Nhi nổi giận thật rồi.
Dạ Đình Sâm nhìn khuôn mặt nhỏ của cô đang đỏ lên vì giận, đôi mắt lạnh nhạt đến kỳ lạ mà cũng trong suốt đến kỳ lạ.
Nhìn cô nổi giận vì mình, Dạ Đình Sâm vui vẻ.
– Anh là của em, mọi thứ của anh cũng thế, em có thể tùy tiện dùng.
Dạ Đình Sâm bước tới, ôm lấy cô.
Nhạc Yên Nhi gật đầu rồi gọi cho Trần Lạc, bảo anh phải bắt được Cố Tâm Nguyệt bằng mọi giá, kể cả cô ta đã về đến thành phố A cũng phải bắt về.
Trên thực tế, cô ta mới trốn có mười lăm phút, còn chưa ra tới sân bay nổi, Trần Lạc chỉ cần cho người chờ ở sân bay thôi, Cố Tâm Nguyệt vừa xuất hiện là sẽ bị tóm ngay lập tức.