Nước mắt đã khô, Nhạc Yên Nhi đẩy Dạ Đình Sâm ra, khàn khàn nói:
– Muộn rồi, ngủ đi.
Thân thể cô đã cứng ngắc, lảo đảo bước về giường, quay lưng lại với hắn.
Dạ Đình Sâm nhìn cô thật lâu nhưng không nói gì cả.
Đêm dần yên tĩnh.
Nhạc Yên Nhi ngủ rất say, có lẽ vì Dạ Đình Sâm ở bên cạnh lại thêm khóc mệt nên sáng hôm sau, gần chín giờ cô mới tỉnh lại.
Dạ Đình Sâm vừa đi, trên đầu giường cô có hoa tường vi trắng đang tỏa hương.
Chị Dương thấy cô thì vui vẻ nói:
– Cậu Dạ vừa xuống, em đi tiễn không?
– Không ạ.
Nhạc Yên Nhi đứng trước cửa sổ nhìn xuống, thấy Dạ Đình Sâm vừa bước khỏi hành lang, lưng hắn thẳng tắp, dáng đi vững vàng.
Lần này Trần Lạc tới đón hắn, cô nhìn hắn lên xe rồi nhìn chiếc xe ra khỏi khu tập thể, hòa vào dòng xe cộ và biến mất.
Rũ mi che đi ánh mắt, cô lại tới tiệm giúp đỡ như thường ngày.
Cô để ý tin tức, sợ trên đường xảy ra chuyện.
Mười giờ, Thành Diệu tới mua đồ. Anh luôn ít lời nhưng lần này lại chủ động lên tiếng:
– Hai hôm nay cô mở tiệm trễ quá, ở nhà có việc gì à?
Loading…– Không, chỉ là ngủ quên thôi.
Cô lễ phép cười.
– Ồ, ra là vậy. Chín giờ tôi có tới một lần, thấy tiệm không mở. Bữa sáng tôi mua nhiều nên muốn đưa cô một phần.
Anh lấy chiếc hộp ra, bên trong là bánh bao còn nóng hổi.
Mười giờ mua bữa sáng, rõ ràng là dành cho Nhạc Yên Nhi.
Cô mấp máy môi, nghĩ mình phải nói rõ với Thành Diệu.
– Cảm ơn lòng tốt của anh, thật ra ngày nào người nhà cũng mang bữa sáng tới nên sau này anh không cần mua cho tôi đâu.
– Vậy à, là tôi sơ sót, vậy cô thích ăn đồ ăn vặt gì để tôi mua? Lúc cô chán có thể ăn thử.
– Thầy Thành, hẳn anh cũng biết tôi là ai mà, tôi đã kết hôn rồi.
Cô bất đắc dĩ làm rõ mọi việc vì biểu hiện của Thành Diệu quá rõ ràng, cô không thể lòng vòng được.
Nghe vậy, Thành Diệu không xấu hổ mà chỉ cười cười:
– Người học vẽ khá cảm tính, chuyện của cô Nhạc tôi biết chứ, nhưng thích là thích, giống như thích một bức tranh, thích một phong cảnh, không thể vì nó là của người khác mà phải ép mình không thích nữa được. Cô Nhạc cũng không cần khó xử, tôi không có ý quấy rầy vợ chồng cô, tôi không theo đuổi mà chỉ đang thể hiện tâm ý thôi. Với tôi mà nói thì cô Nhạc là một bức tranh rất đẹp, khiến cho người ta muốn dừng chân quan sát và bản thân tôi thì muốn nhìn nhiều vài lần để nhớ kỹ vẻ đẹp của cô thôi.
Thành Diệu nói những lời này khiến người ta rất rung động, Nhạc Yên Nhi cảm kích vô cùng.
– Cảm ơn anh đã thích tôi, thật ra phòng vẽ của anh không cần nhiều dụng cụ như vậy, anh không cần ngày ngày mua đồ để tới thăm tôi. Chúng ta có thể coi là bạn, anh không mua đồ tôi cũng sẽ không đuổi anh đi.
– Thật chứ?
Thành Diệu vui vẻ hỏi.
– Đương nhiên rồi, khách của tiệm tôi đa số đến từ phòng vẽ của anh mà, chúng tôi còn phải cảm ơn anh ấy.
– Vậy tôi rảnh sẽ ghé thăm, còn đồ ăn này…
– Vừa lúc tôi đang đói.
– Thế tôi về trước nhé, có dịp sẽ lại tới.
Anh chàng vui ra mặt rời khỏi cửa hàng.
Nhạc Yên Nhi cũng ăn hết bánh bao, vừa ăn cô vừa nhớ tới Dạ Đình Sâm.
Nếu hắn biết mình ăn đồ của người khác cho thì có phải sẽ xụ mặt không?
nghĩ vậy, cô cười rất tươi.
Sáu giờ tối, là thời gian tan tầm nhưng còn cách xa thời gian tự học nên người tới không nhiều. Tuy nhiên sẽ có một số học sinh tới mua đồ. Thành Diệu mang trà sữa tới, cười ngây ngô đưa cho cô:
– Trà sữa nóng, nếm thử đi.
– Sao lại mua đồ nữa?
– Tiện đường mà.
Anh xấu hổ cười.
Nhạc Yên Nhi không từ chối được nên đành nhận và uống một ngụm nhỏ trước ánh mắt mong chờ của Thành Diệu:
– Ngon lắm, cảm ơn anh.
– Thích là tốt, thích là tốt.
Đám học sinh tinh quái lại gần, đều là học sinh của phòng vẽ.
– Thầy Thành, bọn em cũng khát, sao thầy không tiện đường mua cho bọn em với?
– Làm sao thầy biết mấy đứa ở đây?
– Cửa hàng trà sữa ngay gần đây, thầy đi mua là được. Thầy mua cho mỗi unni mà không mua cho bọn em là có ý gì?
Một cô bé khác tiếp lời:
– Vì thầy Thành thích unni đấy!
– Đừng nói bừa đừng nói bừa! Bọn thầy là bạn bè thôi, cô Nhạc có chồng rồi đấy!
Thành Diệu cố gắng giải thích, đúng là anh thích cô nhưng cũng biết là không có khả năng nên chỉ mong làm bạn thôi.
– Hì hì, thầy Thành đừng sợ, lấy khí thế đàn ông của thầy ra nào! Dù em là fan của vợ chồng họ nhưng thầy là thầy em nên em vẫn ủng hộ! Thầy, can đảm lên, bọn em ủng hộ thầy!
– Nhóc con! Không vẽ tranh mà toàn nghĩ lung tung, mấy đứa cuối năm nay thi tỉnh rồi mà còn không tranh thủ thời gian đi?
Anh mang uy nghiêm của thầy giáo ra trông rất ra dáng, mày nhíu lại, mặt nghiêm túc nhưng vì dễ xấu hổ nên vừa bị nói hai câu đã đỏ mặt, trông rất buồn cười.
Thành Diệu là một người rất tốt, năm nay anh hai mươi chín, với đàn ông thì độ tuổi này chưa tính lớn mà đang ở giai đoạn hứa hẹn của sự nghiệp, cả sự hấp dẫn nam tính cũng đang bộc lộ rõ. Hơn nữa, anh dạy học nghiêm túc nhưng lại thân thiết với học sinh nên chúng thường hay trêu anh, đương nhiên là trêu không ác ý.
Vậy nên hiếm có dịp anh nghiêm túc thế này nhưng đám học sinh chẳng sợ, thậm chí còn cười ngả nghiêng.
Thành Diệu xấu hổ, bất lực nhìn người đối diện.
Nhạc Yên Nhi ngậm ống hút nhìn cảnh trước mắt, cô mỉm cười. Nói chuyện với đám học sinh này, cô cảm thấy mình trẻ ra nhiều.
– Thôi thôi, mấy đứa đừng đùa thầy Thành với chị nữa, về mau kẻo ăn đòn bây giờ, tối lại qua nhé, chị mời mấy đứa uống nước.
– Thật ạ? Tối nay cả phòng vẽ sẽ đến nhé, chị mời không?
– Mời, mấy đứa nhóc này có thể ăn sạt nghiệp chị được chắc?
Cô cười hì hì.
– Unni tốt quá, vậy tối gặp, tạm biệt unni, tạm biệt thầy!
Nói xong, mấy đứa vui vẻ ra về.
Thành Diệu thở phào, áy náy nói:
– Làm phiền cô rồi.
– Không có gì, bọn nó đáng yêu lắm, tôi rất thích.
Chẳng mấy mà trời đã tối, bình thường chín giờ hai mươi lũ trẻ mới tới, thế mà hôm nay chúng đến sớm hẳn mười phút, chặn đầy trước cửa.
Cô không dám để tất cả vào, sợ hàng hóa bị chen nát.
– Có ai mua đồ không? Không thì chị đóng cửa đưa mấy đứa đi uống nước.
– Không mua không mua không mua! Uống nước uống nước uống nước!
Khẩu hiệu cực kỳ thống nhất.