Gã vừa đi, cả căn phòng rộng lớn chỉ còn lại một người, đương nhiên còn có cả người đàn ông để trần nửa người trên màn hình nữa.
Tuy không phải là lần đầu nhìn thấy nhưng vừa nghĩ tới cái ôm đó, mặt cô lại đỏ bừng lên.
Trong phòng anh ta người ra kẻ vào tấp nập, bởi vì cách xa máy tính nên không nghe rõ tiếng, đột nhiên cảm thấy hơi nhàm chán, cô bèn tự pha cho mình một ly cafe, ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi một lát.
Sau khi ăn uống no say, cô trở lại sofa, trên tay còn cầm theo một cốc sữa nóng.
Không ngờ lúc này trên màn hình lại có cảnh Norman vừa đi từ nhà tắm ra, trên người hoàn toàn không mặc gì cả.
Cô phun cả ngụm sữa vào màn hình, vội vàng rút khăn giấy ra lau.
Lúc ngón tay vuốt qua màn hình, trái tim cô cũng run rẩy.
Rõ ràng không chạm vào nhưng sao trong lòng cô lại tràn ngập cảm giác tội lỗi thế này? Nhất là khi những ngón tay của cô lướt qua đùi anh ta, cô thấy rất chột dạ.
Chết tiệt, sao người này lại không mặc gì thế?
Hơn nữa, lưng đã bị thương mà còn đi tắm, anh ta có cần cái mạng này nữa không?
Nhưng, hình như trọng điểm không phải là mấy điều này, cô không khống chế được ánh mắt của mình mà nhìn vào chỗ đó, lúc nhìn thấy nó cô sợ hết hồn, cứ như vừa phạm tội vậy.
Ồ…
Độ dài có vẻ được đấy, trông to quá.
Hu hu…
Rốt cuộc mình đang nghĩ cái gì vậy! Anh ta dài hay ngắn thì có liên quan gì đến mình đâu!
Loading…Đúng vào lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, cô giật bắn cả người, sữa nóng trong cốc bắn ra khiến tay cô đỏ cả lên, nhưng giờ cô không rảnh để bận tâm đến điều đó mà chỉ vội hỏi:
– Ai đấy?
– Là tôi, Dạ Dương.
Giọng nói quen thuộc vang lên ngoài cửa.
Dạ Vị Ương vội vàng tắt máy tính rồi đi ra cửa, gương mặt nhỏ nhắn của đỏ bừng cả lên, trán thấm đẫm mồ hôi.
Dạ Dương thấy thế thì lo lắng hỏi:
– Cô chủ nóng lắm à?
Bây giờ mới là tháng ba, tiết trời vẫn còn se lạnh.
Dạ Vị Ương chột dạ đáp:
– Không, lúc nãy xả nước nóng chuẩn bị đi tắm nên bị hơi nước hun thôi, có chuyện gì không?
– Buổi tối cô có thói quen vừa xem phim vừa ăn đồ ăn vặt, mà đồ ăn vặt hôm qua mua đã ăn hết rồi, tôi vừa đi xuống mua một ít mang tới cho cô.
– Thế à, cứ đưa đây cho tôi, cũng muộn rồi, anh về sớm nghỉ ngơi đi.
Cô cầm luôn lấy túi đồ trong tay cậu ta rồi cười hì hì vẫy tay tiễn khách.
Dạ Dương ngẩn ra, nếu như là lúc trước thì cậu ta đã được vào trong rồi.
Nhưng nếu cô đã nói thế thì cậu ta cũng không thể mặt dày đi vào được, do dự một lát, cậu ta hỏi:
– Sáng hôm nay, cô chủ đến chỗ ngài Norman đúng không?
– Ừ, sao thế?
– Sao cô chủ không nói cho tôi biết để tôi lái xe đưa cô đi.
– Không cần đâu, tôi cũng có xe mà, không thể cứ làm phiền anh mãi được. Không có chuyện gì nữa đâu, tôi vào phòng đây, bye bye.
Nói xong, cô đóng cửa lại.
Dạ Dương đứng ở ngoài cửa với vẻ đăm chiêu, sau cùng trông sắc mặt cậu rất buồn bã.
Dạ Vị Ương vứt túi đồ ăn vặt sang một bên, lúc nãy còn thấy trong lòng tràn đầy cảm giác tội lỗi nhưng giờ nghĩ tới việc mình đã bỏ lỡ rất nhiều cảnh đặc sắc thì cô lại tiếc rẻ nhiều hơn.
Cô vội mở máy tính ra, Norman đã mặc xong quần, bác sĩ đang ngồi bên giường thay thuốc cho anh ta.
Quả nhiên…
Đã lỡ rồi, tiếc quá đi mất!
Anh ta quay lưng lại để thay thuốc, tuy cách xa nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy vết thương dữ tợn kia, hai vết thương gần như chồng lên nhau, phải khâu một đoạn dài, nhìn mà thấy rợn người.
Cách màn hình, cô nhìn mà còn thấy đau, nhưng Norman lại cắn răng chịu đựng không rên lấy một tiếng.
Bác sĩ thay thuốc xong liền ra khỏi phòng, Norman vươn tay ra, chọn bừa một cái áo rồi khoác lên người, sau đó anh ta đột ngột đi về phía máy tính.
Tim Dạ Vị Ương đập thình thịch, cô đang chột dạ, hơn nữa anh ta còn không mặc quần áo cho hẳn hoi, lộ cả ngực ra, anh ta mà đến gần thì chẳng phải cô sẽ nhìn thấy hết à?
Anh ta ngồi trước máy tính, cầm lấy chuột, hình như đang xử lý chuyện gì đó.
Cô không chia màn hình ra, vì thế không nhìn rõ anh ta đang làm gì, nhưng chắc chắn có liên quan đến một số hồ sơ quan trọng.
Cô là một người có chừng mực, ngắm đàn ông khỏa thân là được rồi, tài liệu của người ta thì xem làm gì chứ?
Thình thịch, thình thịch….
Tim cô đập mạnh, không nhịn được giơ tay lên chạm vào màn hình, từ góc độ này nhìn có vẻ như cô đang vuốt ve ngực của anh ta vậy.
Chỉ nhìn thôi đã thấy tuyệt rồi, ngực anh ta cơ bắp cuồn cuộn, nhìn là biết rất rắn chắc, lúc ôm chắc chắn rất thoải mái. Xuống dưới nữa là cơ bụng, tuy rằng không nhìn được hết nhưng cô đã mãn nguyện rồi.
Khuôn mặt của Norman xuất hiện trên màn hình máy tính, anh ta nhìn chằm chằm vào máy tính, trông cứ như là hai người đang nhìn nhau vậy.
Thực ra Norman không quá đẹp trai, ít nhất anh ta kém hai anh trai của cô nhiều, hơn nữa do thường xuyên dãi nắng dầm mưa nên trông hơi thô kệch, nhưng trên người anh ta có hơi thở cương nghị rắn rỏi mà người khác không có, vừa có cảm giác an toàn vừa có cảm giác nguy hiểm khiến người ta nghẹt thở.
Hai cảm giác mâu thuẫn này cùng xuất hiện trên người anh ta, hơn nữa lại không khiến người ta thấy kỳ lạ.
Norman là một quân nhân, bảo vệ quốc gia, giúp đỡ kẻ yếu là trách nhiệm của anh ta, súng của anh ta vĩnh viễn không bao giờ chĩa vào người vô tội.
Đây chính là cảm giác an toàn của anh ta, cô nghĩ, người được anh ta bảo vệ nhất định rất hạnh phúc, rất an tâm.
Đồng thời, công việc của anh ta cũng ngập mùi máu, có thể nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nao.
Cô không muốn gả cho anh ta vài ba năm đã thành quả phụ, danh xưng ấy thật là chói tai!
Vì thế, cô tuyệt đối sẽ không gả cho người như Norman, nhưng làm bạn bè thì vẫn được.
Chỉ một lúc sau Norman đã xử lý xong mọi việc, anh ta xoay người lên giường, cởi chiếc áo vướng víu trên người ra rồi nằm xuống, có vẻ như anh ta đang định đọc sách.
Cô cứ nhìn chăm chú vào màn hình như thế, bỏ qua bộ phim thần tượng mà mình yêu thích, cứ thế cho đến mười hai giờ đêm khi anh ta bỏ quyển sách xuống, tắt máy tính đi ngủ.
Cô ngơ ngác nhìn chằm chằm màn hình máy tính đã quay về trang chủ.
Sao anh ta lại đi ngủ muộn thế, anh ta đang là bệnh nhân đấy, không muốn sống nữa à?
Cô cứ nghĩ cứ nghĩ rồi vỗ tay xuống máy tính.
– Đúng thật là, anh ta không biết quý trọng sức khỏe thì có liên quan gì đến mình đâu, cho dù có chết cũng là do anh ta tự chuốc lấy, không liên quan gì đến mình hết!
Cô nói trong sự phẫn nộ, nhưng vẫn mở hệ thống camera ra để có thể quan sát cả căn biệt thự, không bỏ qua một ngóc ngách nào.
Trong phòng của Norman không có camera, nhưng ở hành lang thì có, cô cứ thế nhìn chằm chằm vào cửa phòng anh ta.
Cho đến khi quá buồn ngủ cô mới thiếp đi trên ghế sofa mà quên cả về phòng.
Ngày hôm sau, khi chuông báo thức đánh thức cô dậy đã là bảy giờ sáng.
Cô mở mắt ra, máy tính nhắc nhở đã xâm nhập vào máy tính của đối phương, có vẻ như Norman đã đánh răng rửa mặt xong, bây giờ anh ta đang ăn sáng trên giường. Cô như một tên trộm dõi theo mọi hành động của anh ta mà quên đi cả ý định ban đầu của mình.
Ban đầu cô định chụp lại ảnh khỏa thân để uy hiếp anh ta! Nhưng rồi cô mải nhìn ngắm mà quên luôn chụp lại, cũng may là buổi sáng trước khi thay thuốc anh ta đã tắm và hiện giờ vẫn đang khỏa thân.
Chụp ảnh, chụp ảnh, chụp ảnh!
Khi trong file chứa đầy những bức ảnh khỏa thân của anh ta, cô cảm thấy mình như một đứa hư hỏng, tự nhiên lại đi chụp mấy bức ảnh kiểu này làm gì, đúng là tội nghiệt sâu nặng!