Bạch Kính Thần cũng nhìn theo tầm mắt Dư San San:
– Có để ý tới không?
– Họ lòng tham không đáy, em hết tiền rồi, dù có gặp thì em cũng chẳng có xu nào cho họ.
Dư San San lạnh lùng nói.
Bạch Kính Thần không nói gì thêm, cũng không nói về việc mình cho Đổng Tuệ một trăm vạn.
Dư San San là một người tự trọng cao, chắc chắn cô không muốn quan hệ gia đình rối rắm này xuất hiện trước mắt anh, anh chỉ có thể cố gắng bảo vệ trái tim yếu đuối của cô mà thôi.
Mấy ngày này luôn như vậy, lễ tân không để hai người kia lên, tan tầm thì Dư San San cố ý tránh mặt, dần dà Dư Thành Quốc đành phải đi. Dư San San thở phào.
Nhưng cô không ngờ chuyện này chưa kết thúc ở đây.
Dư Thành Quốc đến tìm gặp Nhạc Yên Nhi!
Nhạc Yên Nhi đến để bàn bạc về chi tiết hôn lễ với Dư San San, chẳng ngờ vừa tới nơi đã gặp Dư Thành Quốc.
Cô biết ông ta vì cô và Dư San San quan hệ tốt, cũng từng tới thăm quê bạn nên có ấn tượng.
Dư Thành Quốc thấy Nhạc Yên Nhi thì ngẩn ra nhưng ông ta mau chóng phản ứng lại, biết cô là vị phu nhân giàu có trên TV nên khi cô vừa lễ phép chào thì ông ta đã lập tức nhớ ra cô là bạn của Dư San San.
Ngay lập tức, Dư Thành Quốc quỳ xuống, gào khóc.
Ông ta nói mình đã nhịn đói mấy ngày, Dư San San lại tránh mặt, ông ta sắp chết đói rồi.
Nhạc Yên Nhi đành đưa ông ta đi ăn, khi Dư San San tới, Dư Thành Quốc đã lửng dạ, nửa chai rượu trắng cũng vào bụng, thậm chí còn ngồi ung dung hút thuốc.
Nhạc Yên Nhi ngồi đối diện, đi không được ở không xong. Cô có thai, không thể ngửi khói thuốc nhưng lại chẳng tiện mở miệng.
Loading…Dư San San vừa vào đã lập tức kéo Nhạc Yên Nhi ra sau, trợn mắt nhìn Dư Thành Quốc, quát lên:
– Rốt cuộc thì ông muốn gì hả?
– San San, nhìn ba này!
Dư Thành Quốc thấy con gái thì như gặp được cứu tinh, lập tức chìa tay ra.
Trên đầu ngón tay là băng gạc đã thấm ướt.
Không thấy ngón út.
– San San, ba nợ tiền đánh bạc, họ tìm đến cửa, không cho thêm hạn. Họ nói nếu không trả tiền sẽ chặt hết ngón tay của ba!
– Tiền tôi cho ông đâu?
Dư San San giận đỏ mặt.
– Tiền… Không có tiền… Thua bạc rồi…
Dư Thành Quốc cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cô, run rẩy đáp.
Dư San San nghe thế thì đầu như nổ tung.
Cô vất vả bao nhiêu năm vậy mà hơn phân nửa tiền tiết kiệm đã ra đi trong có vài ngày ngắn ngủi.
Cô chưa kịp hồi thần thì Dư Thành Quốc đã tiếp tục lải nhải:
– Ba… ba không muốn chơi lớn thế đâu. Ba uống rượu, mạnh miệng nói con gái hiếu kính, đau lòng ba nên cho ba một trăm năm mươi vạn dưỡng lão, kết quả đến tối đám chết tiệt kia khăng khăng lôi ba đi đánh bạc. Bọn họ chơi bẩn, tranh thủ lúc ba uống say nếu không làm sao lại thua hết một trăm năm mươi vạn trong một tối được. Còn… còn thua cả chứng nhận bất động sản của bà con nữa…
Chứng nhận bất động sản…
Đó là thứ duy nhất bà nội để lại cho cô.
Cô kiếm tiền nhưng không mua nhà mới, bởi vì căn nhà này là nhà của bà nội.
Chẳng ngờ nó lại bị ông ta mang đi đánh bạc.
Dư San San cười, sắc mặt tái nhợt. Nụ cười của cô như một bông hoa trắng trên núi, sẽ tàn lụi bất cứ lúc nào.
– Ha ha, ha ha… Ông thua nhẹ nhàng quá nhỉ, ông có biết tôi bỏ ra bao lâu, bao nhiêu tâm huyết, cố gắng làm việc thế nào mới có được chỗ tiền đó không? Ông có biết đó là thứ duy nhất bà nội để lại cho tôi không?
Cô vừa cười vừa nói nhưng nước mắt đã đong đầy.
Dư Thành Quốc nhả khói, ông ta biết mình khốn nạn, dù gì một trăm năm mươi vạn cũng không phải số tiền nhỏ.
Dư San San nhìn ông ta, tự hỏi vì sao mình lại có người cha thế này?
Bà nội tốt như thế vì sao lại nuôi ra một đứa con trai như vậy?
Chắc chắn bà nội cũng rất khó chịu.
Dư San San nhìn vào bình rượu trắng trên bàn sau đó đập nát nó, nhào tới.
Dư Thành Quốc giật mình vội trốn đi, Nhạc Yên Nhi cũng kịp phản ứng, cô giữ chặt Dư San San:
– San San, đừng làm liều, ông ấy là cha cậu!
– Cha à? Có người cha ép con gái vào đường chết thế này không? Cậu nhìn ông ta làm ra chuyện tốt gì đi! Tôi giết ông rồi tự thú, tôi sống trong tù cũng được!
Dư San San khóc, điên cuồng nói.
Dư Thành Quốc cũng khóc sướt mướt, ông ta quỳ xuống, liên tục tự vả mình.
– Là ba không tốt, ba đáng chết, ba khốn nạn! Ba có lỗi với con, có lỗi với bà nội con, con giết ba là phải, kẻ khốn nạn như ba sống trên đời cũng chỉ là tai họa thôi.
– Ông biết thân biết phận thế thì tốt quá, hôm nay chúng ta cùng chết!
Dư San San không chịu nổi nữa rồi.
Sợi dây thần kinh căng thẳng cuối cùng của cô đã đứt sau khi nghe thấy ông ta đánh bạc thua cả chứng nhận bất động sản của bà nội.
Cùng chết đi, như thế còn đỡ khó chịu.
Nhạc Yên Nhi kéo Dư San San để ngăn cô làm chuyện điên rồ, cô thấy xung quanh có hai nhân viên đang ngẩn ra thì vội quát:
– Các người còn ngẩn ra đó làm gì, mau kéo ông ta đi!
Nhân viên phản ứng lại, lập tức kéo Dư Thành Quốc ra ngoài.
Dư San San cũng ngã nhào xuống đất, bình rượu trong tay cũng rơi xuống.
Lúc này, Nhạc Yên Nhi mới thấy tay Dư San San đầy máu.
Dư San San cầm bình rượu vỡ, bây giờ mảnh vỡ được rút ra, máu liên tục chảy.
Cô lập tức gọi 120 rồi đưa Dư San San đi viện, cũng gọi cho Bạch Kính Thần.
Dư San San bị thương tay phải, vết thương khá nặng vì ảnh hưởng tới mạch máu quan trọng, chỉ sợ sau này sẽ không cầm bút được trong thời gian dài, thậm chí còn có triệu chứng run tay nữa.
Khi bác sĩ nói vậy, Nhạc Yên Nhi kinh hoàng che miệng.
Dư San San là biên tập viên, công việc phải liên quan tới tay rất nhiều, nếu thế thì phải làm sao?
Cô nhìn bạn mình, Dư San San như không nghe thấy bác sĩ nói gì cả, ánh mắt cô thất thần, ngơ ngác nhìn phía trước, người đầy tử khí nhưng một con búp bê vải không có sinh mệnh.
Nhạc Yên Nhi đau lòng vô cùng.
Chẳng mấy chốc Bạch KÍnh Thần đã tới, thấy Nhạc Yên Nhi ngoài hành lang, anh ta vội hỏi:
– San San đâu?
– Trong phòng, bác sĩ nói vết thương nghiêm trọng, không thể cầm bút trong thời gian dài, còn run rẩy nữa, anh bảo phải làm sao?
Làm sao bây giờ?
Bạch Kính Thần cũng hoảng.
Anh đứng ở cửa ra vào nhìn Dư San San, cảm thấy thật đau lòng.
Chết tiệt, sao mình lại vô dụng như thế?
– Vào nhìn San San đi, giữa trưa rồi, hai người cũng chưa ăn gì, tôi đi mua đồ ăn cho.
Nhạc Yên Nhi nói, cô muốn để không gian cho hai người họ.
Bạch Kính Thần gật đầu, anh đứng trước cửa, ánh mắt cô đơn.