Chương 972: Ngoại truyện – ` Đòi Nợ ~ Chú có biết cách nói chuyện không hả?
Molly trợn trừng mắt.
Anjoye cười xấu xa, anh bước lên một bước, Molly không đề phòng nên ngã xuống ghế salon.
Anh chống một tay lên thành ghế, cúi thấp người tạo thành một khoảng tối.
~ Tất nhiên là biết rồi, tôi cũng nói được những lời phụ nữ thích nghe đấy, nhưng cô là phụ nữ à? Rõ ràng là bé gái thôi!
~ Tôi không phải bé gái! Tôi mười tắm rồi, trường thành rồi!
~ Tế thì sao nào? Trong mt tôi thì cô vẫn là đứa trẻ miệng còn hôi sữa thôi. Về sau nói chuyện với chú phải nghiêm túc, chưa?
Anh cốc nhẹ lên đầu cô rồi bóp bóp khuôn mặt bé như bàn tay kia.
~ Được rồi, chuẩn bị rồi đi nào, hôm nay có thể sẽ lạnh hơn, chiều có mưa nữa, cần thêm quần áo không?
~ Không, tôi có mang theo này.
Molly vỗ vỗ túi làm như có bảo bối bên.
trong vậy.
Anjoye không hỏi nữa, hai người cùng tới công ty.
cau khi lên lầu, Molly còn cố ý tới phòng nhan sự đi một lượt để tìm người quản lý kia.
Cô vừa đi xuống, Anjoye đã nói với thư ký đang đứng cạnh: ~ Đi theo con bé, nếu nó bị người ta bắt nạt thì cậu cút đi được rồi đấy.
~ Vâng, chủ tịch, Thư ký vội gật đầu, đang chuẩn bị đi theo.
Molly thì Anjoye lại nói thêm: ~ Lúc cần thì giúp nó, nhưng không được để nó nhận ra là tôi đang giúp nó, biết chưa?
-ôi nhiệm vụ lập tức trở nên gian khó.
Anh nhận ra chủ tịch quan tâm tới Molly nhưng lại cố tình giả vờ lạnh nhạt, sao phải khổ thế hả?
Molly xuống dưới không lâu thì thư ký cũng đi theo, anh không dám tự lộ diện mà tìm Roland hỗ trợ.
Molly đi vào văn phòng của bộ phận nhân.
sự, cô gỡ cửa một cái, tất cả các nhân viên đều quay ra nhìn.
~ Xin hỏi quản lý Roland có ở đây không?
~ Ở trong văn phòng.
Molly nghe vậy thì đi vào. Cô đi rất thuận.
s€.j không có ai cản đường cả.
Roland đang làm việc thì nghe thấy tiêng gõ cửa, cô ngạc nhiên ngẩng lên, thấy Molly thì nhíu mày, lạnh nhạt đáp: ~ Sao lại đến đây?
~ Tôi đến đòi nợ.
– Cô có ý gì?
Dù gì thì Roland cũng là người khéo đưa đẩy, cô ta lập tức nhận ra địch ý trong mắt.
Molly nên nét mặt cũng lạnh xuống.
Molly lấy bằng bác sĩ của mình đập lên bàn Roland, nói: ~ Tôi là bác sĩ tư nhân của chủ tịch Dạ nhà các người đấy, tôi can dự vào việc ăn uống của anh ấy thì có vấn đề gì không? Bây giờ.
là xã hội pháp trị, cô không có chứng cứ xác ‘thực mà tung tin đôn thất thiệt, phỉ báng tôi, thậm chí còn đánh tôi, món nợ này tính sao đây?
– Bác sĩ?
Roland nghí ngờ cầm thẻ hành nghề lên, thấy Molly mới mười tám tuổi, vừa thành.
niên đâu năm nay.
Lâm sao có thể có một bác sĩ nhỏ tuổi thế này?
~ Đây chẳng phải là giả vờ sao? Bây giờ cô là người được sủng bên cạnh chủ tịch mà, cô chỉ cần thối gió bên gối một chút thì có được ::€: này đâu có khó!
~ Cô đang phi báng tôi, nói tôi ngủ với chủ tịch Dạ à?
Molly không giận, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, nụ cười khiến đôi mắt cong lên như.
trăng lưỡi liêm, trông rất vô hại.
~ Tôi không nói thế, là cô tự nói, đừng có trách tôi phi báng.
Roland cười khẽ, hoàn toàn không khách khí nói.
~ Đã nói đến đây rồi mà cô còn không tin thì tôi cũng đành chịu. Nhưng sự thật là sự.
thật, cô không thể thay đổi được. Tôi đến là để đòi lại một cái tát kia.
Molly nheo mắt, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chẳng biết bàn tay nhỏ lấy đâu ra lực tát mạnh lên mặt Roland..
Một tiếng tát này cực kỳ vang dội, người trong văn phòng đều nghe rõ môn một.
Roland bị đánh phủ đầu liền muốn đánh.
trả lại, chẳng ngờ thư ký vọt vào, vội cản cô ta lại.
~ Quản lý, đừng làm ấu!
~ Buông ra, tôi phải giáo huấn con ranh.
này!
Roland giận điên lên, cô ta giãy mạnh nhưng không thế vùng khỏi thư ký được.
coly chẳng ngờ có người tới giúp mình, ở cũng bình tĩnh hơn, vốn cô còn muốn liều mạng với Roland, kể cả bị tát cũng không.
thể chịu nhục thế này, Hơn nữa cô ta còn giễm hỏng bánh của.
côi Đồ đàn bà xẫu xa!
~ Lần sau cô còn nói bừa nữa là tôi kiện cô đấy! Cô không cần biết giấy phép của tôi có vấn đề hay không, chỉ cần được pháp luật chấp nhận là được. Đến lúc đó tôi xem cô.
còn dám nói lung tung không, cứ chờ xem!
Molly nói rồi quay đi, dáng người thẳng.
tắp bỏ đi.
Cô rất vui vẻ nên lại tới hàng bánh gato, chọn lấy một chiếc bánh mận đen thật ngon rồi đắc ý trở về.
Thư ký kể đầu đuôi câu chuyện cho.
Anjoye, khi nghe thấy cô tới cửa hàng bánh, anh mỉm cười.
‘Thư ký thất thần trong giây lát, nụ cười của người đàn ông này quả thực có thể mê hoặc cả nam lẫn nữ.
~ Mua lại cửa hàng đồ đi, con bé muốn ăn gì cũng không phải trả tiền, cứ để nó vui là được.
~ Vâng, chủ tịch.
~ Còn nữa, sa thải Roland đi.
Thư ký giật mình, anh bàng hoàng nhìn.
annoyie ~ Cải gì? Sa thải quản lý Roland ạ? Hình.
như cô ấy cũng không làm sai việc gì mà?’ ~ Không biết phân biệt phải trái còn nói lời ác ý hãm hại người khác, công ty chúng ta không cần người nói lung tung và thích gây sự như vậy.
– Nhưng mọi người s khó tránh khỏi việc ngộ nhận chủ tịch sa thải quản lý Roland là vì tư thù, ôi thế à?
Nghe vậy, Anjoye cười tươi hơn. Anh dùng.
một tay đỡ trán, đôi mắt hồ ly đầy vẻ trêu tức rồi ngước lên, cười nói: ~ Thì tôi vì tư thù thật mà, không thấy à?
Thư ký nghe vậy thì chỉ còn lại duy nhất một chữ “phục”.
‘Được rồi, chủ tịch của bọn họ có thể lộ liễu bảo vệ bác sĩ nhỏ nhà anh ta như vậy, quả thực chẳng còn ai theo được.
~ Đừng có nói cho Molly biết chuyện đó, hiểu chưa?
~ Hiểu ạ, Thư ký ra ngoài rồi lập tức đi làm việc.
Molly vui mừng khấp khởi quay về, cô cầm bánh gato, nói: Thư ký ra ngoài rồi lập tức đi làm việc.
Molly vui mừng khấp khởi quay về, cô cầm bánh gato, nói: – Hôm nay là bánh hoa quả nhé, ở trong có mận đen này.
– Tôi ăn mấy miếng?
– Hai miếng.
Cô giơ tay, cười hì hì đáp lại. Ánh nắng nhảy nhót trên khuôn mặt nhỏ của Molly trông thật mê người.
Anh cũng cưng chiều gật đầu, coi như đáp