Hai người lên máy bay, trải qua mười mấy tiếng đồng hồ thì về đến thành phố A.
Sau khi máy bay hạ cánh, Nhạc Yên Nhi liền báo tin bình an cho Giang Sở Thù.
Đã năm năm… cô không về thành phố này rồi, tuy rằng thành phố này đã thay đổi rất nhiều nhưng nơi nào cũng toát ra hơi thở mà cô quen thuộc.
Cô sắp xếp, làm thủ tục nhập học cho Nhạc Vãn Vãn, rồi chọn mua một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách ở gần trường, cũng tiện cho mẹ con cô sinh sống.
Lần này, cô không muốn đi nữa.
Cô hy vọng con gái của mình có thể lớn lên ở nơi thân thuộc với cô.
Tuy rằng Hương Giang rất tốt, nhưng với cô đó vẫn là nơi đất khách quê người.
Chắc đây là cố hương tình sâu mà các cụ vẫn nói.
Tháng chín khai giảng, cô đưa Nhạc Vãn Vãn đến nhà trẻ, bắt đầu dùng thân phận Sở Yên để sinh sống tại thành phố A.
Luận vai vế, cô cùng thế hệ với Giang Sở Thù, nên tên phải lấy chữ ‘Sở’, cha của cô là Cố Văn Sinh, vì thế tên của cô đáng lẽ phải là Cố Sở Yên.
Nhưng vì Nhạc Dĩnh thấy hổ thẹn với nhà họ Nhạc, vì thế không đặt tên theo thế hệ gia đình mà qua loa gọi cô là Yên Nhi.
Bây giờ cái tên đó không thể dùng được nữa, mà cô lại không muốn đổi thành họ Cố, vì thế dứt khoát bỏ họ đi, lấy tên là Sở Yên.
Cô giải tán đội ngũ chụp ảnh, một mình vác theo máy ảnh, đi tới chốn biển cả hay nơi đường phố, hoặc cũng có thể là vùng ngoại ô, không ngừng chụp lại những phong cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ đó.
Nhạc Vãn Vãn thích ứng với cuộc sống ở trường học rất nhanh.
Dường như mọi chuyện đều đã đi vào quỹ đạo.
Ừm.. ngoại trừ chuyện Nhạc Vãn Vãn nhất quyết không chịu mặc đồng phục nữ và không thích chơi cùng với các bạn ở trường.
Thầy cô giáo vẫn luôn cho rằng cô bé mắc hội chứng tự kỷ nên mời cô đến nói chuyện, khi trở về cô nắm tay Nhạc Vãn Vãn mà hỏi:
– Vãn Vãn này, sao con không chơi với các bạn?
– IQ của mấy bạn ấy quá thấp, con không chơi nổi.
Nhạc Vãn Vãn vô tội nhún vai, cô bé không hề mắc chứng tự kỷ, ngược lại rất cởi mở, cũng rất hiểu chuyện, không muốn để Nhạc Yên Nhi lo lắng nên đành bất đắc dĩ chơi với đám bạn trong trường.
Nhưng cô bé không hiểu tại sao khi đi vệ sinh các bạn nữ nhất định phải tụm năm tụm ba lại với nhau, chẳng lẽ đi vệ sinh một mình thì sẽ rơi xuống bồn cầu à?
Nhưng lúc bạn cùng bàn của cô bé cười hì hì giơ tay ra, cô bé vẫn lương thiện đồng ý.
Kết quả thế nào!
Bạn của cô bé lại không biết chùi mông nên nhờ cô bé chùi hộ!
Nói đùa à?
Cô bé không phải là cô giáo cũng chẳng phải bảo mẫu, còn phải phụ trách chùi mông cho cô nhóc kia nữa sao?
Nhạc Vãn Vãn quyết đoán đi tìm cô giáo, nhưng đi đi lại lại tốn nhiều thời gian quá, đã đến giờ lên lớp, và thế là cô nhóc kia gào khóc một mình trong nhà vệ sinh.
Cô bé đứng bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, nhìn cô nhóc kia với ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Cô giáo nói cô bé không có lòng thương người, quá lạnh lùng.
Vì thế… Nhạc Vãn Vãn định ngoan ngoãn nghe lời cô giáo mà giả vờ lạnh lùng, như thế thì sẽ không có ai kéo cô bé đi nhà vệ sinh cùng nữa.
Hiển nhiên cô giáo không thể chấp nhận đáp án này của cô bé.
Cô giáo vô cùng uyển chuyển nói với Nhạc Yên Nhi, hy vọng cô có thể chú ý tới tâm trạng của con gái mình.
Nhạc Vãn Vãn nói hết đầu đuôi mọi chuyện cho cô nghe, Nhạc Yên Nhi dở khóc dở cười.
– Con không thể kiên nhẫn thêm một chút được sao? Hồi nhỏ mommy cũng hay đi vệ sinh cùng các bạn khác đấy!
– Mommy sợ đi vệ sinh một mình thì sẽ rơi xuống hố à? Sao cứ phải có người đi cùng?
Trên gương mặt tràn đầy vẻ khó hiểu, cô bé nghiêm túc hỏi.
– …
Nhạc Yên Nhi muốn khóc, cô nên giải thích thế nào đây, đó là nét đặc sắc của trường học mà!
– Vậy về sau con nói chuyện với cô giáo nhiều hơn một chút nhé, IQ của cô giáo không chênh lệch với mẹ bao nhiêu, thế thì con không chê rồi chứ?
– Bà Nhạc Yên Nhi, con nói thật một câu nhé, mẹ đừng đau lòng quá đấy.
Nhạc Vãn Vãn nghiêm túc nói.
– Con nói đi, mommy sẽ không đau lòng đâu!
Nhạc Vãn Vãn nghe thế thì hít sâu một hơi, nói:
– Bà Nhạc Yên Nhi, con nói chuyện với mẹ hoàn toàn không phải là vì con chấp nhận được IQ của mẹ mà là vì mẹ là mommy của con, nếu không nhất định con sẽ coi thường mẹ.
Nghe thấy lời này…
Nhạc Yên Nhi muốn bật khóc!
Hóa ra Nhạc Vãn Vãn vẫn luôn thầm chịu đựng IQ thấp của cô sao?
Sau khi trải qua lần nói chuyện này, Nhạc Yên Nhi hoàn toàn thất bại, cô chỉ đành để cô bé tự phát triển, chỉ cần cô bé vui là được.
Công việc của Nhạc Yên Nhi không bị bó buộc về mặt thời gian nên vô cùng tự do, có thời gian rảnh là cô lại chạy tới trường, thường xuyên đem một ít bánh cookie hay bánh gato mà mình làm đi hối lộ cô giáo và các bạn của cô bé, cô sợ họ sẽ coi Nhạc Vãn Vãn như một kẻ quái dị.
Cô cũng không hy vọng họ quá quan tâm đến chuyện làm mẹ đơn thân của cô.
Từ sau khi có Vãn Vãn, Nhạc Yên Nhi vô cùng thích trẻ con, đặc biệt là những đứa trẻ xinh xắn hiểu chuyện, cô cứ như hóa thân thành bọn buôn người, thường xuyên mời mấy đứa bé đến nhà mình ăn cơm.
Nhưng cô vừa xinh đẹp vừa hay cười nên mấy đứa bé rất thích cô, gần như không có đứa bé nào có thể từ chối lời mời của dì xinh đẹp này.
Trong trường mẫu giáo này, học sinh từ lớp lớn đến lớp nhỏ đều sắp bị cô mời hết rồi.
Có lúc Nhạc Vãn Vãn cảm thấy, thế giới của những người IQ cao thật là cô đơn.
Điều mấu chốt là, bà Nhạc Yên Nhi là mẹ của cô bé, cô bé đã nhìn chứng nhận của bệnh viện, cô bé chắc chắn là con của bà Nhạc Yên Nhi!
Nếu không, cô bé thật sự sẽ nghi ngờ là mình đã bị bế nhầm.
Thứ sáu, trường học được nghỉ, Nhạc Vãn Vãn đứng ở cổng trường đợi Nhạc Yên Nhi, nhìn những đứa trẻ đi đi lại lại, cô bé có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng không cần tốn công tốn sức nghĩ ra lý do gì để từ chối cô bạn cùng bàn mà không khiến tâm hồn bé bỏng của cô nhóc kia bị tổn thương nữa rồi.
Vì là khu trường học nên vào lúc học sinh đi học và tan học, xe ở ngã tư phải dừng lại một chút.
Trong những chiếc xe đỗ lại đó có cả xe của Dạ Đình Sâm.
Bây giờ đã là tháng mười, sắp đến ngày giỗ của ông nội hắn, hắn cũng phải đến thăm mẹ của Nhạc Yên Nhi, hơn nữa vừa hay có dự án hợp tác với Bất động sản Quảng Thịnh nên hắn tạm thời ở lại thành phố A, đợi xử lý xong mọi chuyện thì hắn lại đi.
– Chủ tịch, cậu bé lần trước kìa!
Trần Lạc đột nhiên kinh ngạc hô lên.
Dạ Đình Sâm đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy cậu ta nói thế thì mở bừng đôi mắt phượng thon dài của mình ra, xuyên qua cửa kính màu đen, hắn nhìn thấy cậu bé đó.
Cậu bé mặc đồng phục màu đỏ, để tóc ngắn trông rất sáng sủa, hai tay khoanh trước ngực, mặt mũi thanh tú xinh đẹp, hai mắt vừa đen vừa sáng, chỉ đó điều thần sắc trong đôi mắt ấy quá đỗi hờ hững.
Nếu như không phải cậu nhóc mặc quần áo đồng phục nam thì nói không chừng mọi người sẽ tưởng đây là một bé gái.
Bên cạnh cậu bé đó còn có một cô bé nữa, cô bé kia túm chặt lấy ống tay áo của cậu, nhìn cậu với ánh mắt sợ hãi, dường như đang nài nỉ điều gì đó.
Yêu thầm à?
Chẳng phải cậu bé đó không biết tiếng Trung sao? Lần trước cậu còn nói tiếng Pháp nữa, hắn dùng tiếng Trung nói chuyện với cậu nhóc nhưng cậu nhóc không hề phản ứng lại.
Thật không ngờ cậu nhóc lại đi học ở thành phố A.
Ánh mắt của Dạ Đình Sâm sâu hơn, không biết tại sao, hắn cảm thấy trên người cậu bé này có một sức mạnh nào đó níu giữ lấy mình.
Hắn hờ hững mở miệng nói:
– Tôi xuống xe xem sao, cậu đỗ xe bên đường đợi tôi.
Trần Lạc đáp:
– Vâng thưa chủ tịch.
Dạ Đình Sâm xuống xe đi về hướng cậu bé kia.