– Cô Nhạc, mời cô xem, đây là phân phối tài sản. Ngài Dạ đây đồng ý chi trả mười vạn phí sinh hoạt cho cô, sau này sẽ còn gửi định kỳ hàng tháng, ngoài ra ba khu bất động sản ở Anh quốc và thành phố A đều thuộc về cô, còn có…
Luật sư còn chưa dứt lời, Nhạc Yên Nhi đã xé nát giấy tờ trước mặt mình.
– Cô làm gì thế?
Đỗ Hồng Tuyết gào lên.
Nhạc Yên Nhi nhìn về phía người đàn ông đang bình tĩnh ngồi bên cạnh, khẽ nói:
– Anh biết đấy, em ở bên anh chưa bao giờ là vì tiền cả, thế nên anh không cần cho em nhiều như vậy. Anh để luật sư xác định lại một lần rồi hai ngày sau tới tìm em.
Dạ Đình Sâm nhíu mày:
– Cô không muốn ly hôn phải không?
Hắn nghi ngờ cô đang tìm cách kéo dài thời gian.
– Em không đồng ý thì có ích gì không? Em mong chúng ta có thể ly hôn trong hòa bình, cũng mong anh đừng tìm nhiều luật sự như vậy cho em. Nếu bất cẩn lộ ra tin tức, ai cũng biết anh sẽ ly hôn, còn rước kẻ thứ ba về, vậy sẽ không tốt cho danh tiếng của anh đâu, hơn nữa cũng càng không tốt cho danh tiếng của em.
– Được, vậy hai ngày nữa tôi sẽ để luật sư tới tìm cô.
– Nếu không còn việc gì thì em về, không quấy rầy các người nữa.
Nhạc Yên Nhi đứng lên, cô bước thẳng ra ngoài, không hề quay đầu lại.
Cô đi xuống sảnh, gặp rất nhiều nhân viên, họ đều thân mật gọi cô là “phu nhân chủ tịch”.
Nhạc Yên Nhi không thể để lộ điều gì, cô vẫn mỉm cười gật đầu.
Thế nhưng trái tim cô đang chảy máu.
Về sau, cô không còn là phu nhân chủ tịch của LN nữa.
Dư San San thấy Nhạc Yên Nhi đi ra thì hỏi ngay:
– Thế nào, cậu đồng ý ly hôn à?
Nhạc Yên Nhi gật đầu, Dư San San trợn tròn mắt:
– Cái gì? Cậu đồng ý chẳng phải là để con khốn kia vui vẻ còn gì? Lúc đầu tớ đã nói gì, loại người đó mà không phòng từ đầu thì sau này cậu sẽ khổ!
– Phải phân chia lại tài sản, tớ đang trì hoãn thời gian, để tớ tự dưng dâng vị trí cho cô ta thì quả là cô ta đang nằm mơ.
Dư San San nghe thấy thế thì bình tĩnh lại, cô thở phào, cười nói:
– Phải thế chứ! Đây mới là cục cưng tớ biết. Tớ đang cuống chết đi được, vừa muốn cậu buông tay vì sợ cậu tổn thương, lại vừa không muốn vì nếu cậu để con tiện nhân kia đắc ý thì tớ lại không vui. Phiền chết được!
– Đừng thế, tớ đưa cậu đi uống rượu!
Nhạc Yên Nhi thấy Dư San San khó khăn lắm mới về được một lần, hai người đã lâu không gặp, cô không muốn mất thời gian vào những chuyện kia nữa, hơn nữa chúng còn khiến tâm trạng cô không tốt.
– Nhưng mà tớ chưa tìm Dạ Đình Sâm tính sổ đâu!
– San San, cậu mà dám tìm anh ấy tính sổ, tớ sợ là mình phải tìm cậu ở đồn cảnh sát thật đấy. Chuyện của tớ, tớ giải quyết được, cậu chỉ cần tiếp sức cho tớ là ổn! Đi bar Mị Dạ nào, tớ gọi phòng riêng cho, thêm hai giai bao để cho cậu mua vui nhé!
Nhạc Yên Nhi cười híp mắt, có bạn tốt bên cạnh, dường như mọi chuyện cũng trở nên tốt đẹp hơn.
Dư San San nghe thế thì sáng mắt lên.
Bar Mị Dạ.
Phòng riêng.
Còn có trai bao nữa!
Khoản lớn này!
Cô vốn đã không xa rời được rượu, thế mà bây giờ vì phải thường xuyên đi một mình nên không dám uống say, bây giờ đã về rồi, chẳng lẽ còn không say một lần cho đã hay sao?
Dư San San đã ngửi thấy mùi rượu thơm thì đâu còn tâm trí nhớ tới việc tính sổ với Dạ Đình Sâm. Hơn nữa, bình tĩnh lại rồi, cô cũng biết chút năng lực của mình chẳng ăn thua, thôi thì đi uống rượu, một chén giải trăm sầu.
– Cậu uống với tớ không?
– Nghĩ hay lắm, tớ nhìn cậu uống!
Hai người bắt taxi tới bar Mị Dạ, vì bây giờ là buổi sáng nên không có nhiều người, quán rất vắng vẻ.
Gọi trai bao tất nhiên chỉ là chuyện đùa thôi, dù Dư San San mau miệng đấy, nhưng dù sau cô cũng là cô gái luôn giữ mình trong sạch. Quá khứ với Bạch Kính Thần chính là sỉ nhục trong đời Dư San San, cô không muốn nhắc lại nữa.
Nhân lúc Nhạc Yên Nhi không chú ý, Dư San San đã gọi cả đám người tới đây.
Họ đều là bạn đại học của Dư San San, có bạn cùng phòng nữa, tất cả đều học nghệ thuật, có người là nhà thiết kế thời trang, có người là giáo viên mỹ thuật, cũng có họa sĩ chuyên nghiệp đã tổ chức được vài buổi triển lãm, tạo nên danh tiếng.
Nhạc Yên Nhi học diễn xuất nên vừa so sánh với những người này, cô cảm thấy mình quả là tục.
Dư San San nhấn mạnh giới thiệu một người tên là Đường Phàm.
– Người anh em này của tớ đánh nhau thì giỏi nhưng không uống rượu được. Vậy mà rất thích chơi với bọn tớ đấy, không thể nào mà bỏ rơi nổi! Có lần bọn tớ uống rượu rồi gây sự, thằng nhóc này một địch mười, đánh gục toàn bộ bảo vệ trong quán. Nếu tớ là nữ vương trong chiến trường rượu, vậy thằng nhóc này chắc chắn là vương giả trong chiến đấu, đừng thấy nó bé nhỏ mà khinh, giỏi Muay Thái lắm! Nó không uống rượu đâu, vừa nhấp là gục, tớ giao nó cho cậu đấy, cậu uống gì cứ cho nó uống nấy.
– Không thành vấn đề, uống nước chanh hoặc trà bưởi được chứ?
– Quán bar… còn có những thứ này à?
Đường Phàm thật thà cười.
– Tự mang!
Nhạc Yên Nhi lấy hai chai nước từ trong túi ra rồi đưa cho Đường Phàm một chai.
Hai người ngồi ở một góc yên tĩnh hơn, mấy người kia thì đã bắt đầu uống từ rượu vang cho tới rượu đế.
– Nghe nói anh đã tổ chức mấy cuộc triển lãm rồi phải không? Địa chỉ ở đâu, có thời gian tôi cũng muốn tới xem.
Nhạc Yên Nhi thích náo nhiệt, Đường Phàm lại dễ xấu hổ và thật thà, hơn nữa còn ít nói, thế nhưng căn cứ vào chuyện Dư San San kể thì khi người đàn ông chất phác nổi giận thì quả thực khiến người ta phải mở to mắt mà nhìn.
Nhạc Yên Nhi chủ động bắt chuyện, cô nghĩ mình nên kết bạn, nếu không cuộc sống cứ xoay quanh Dạ Đình Sâm như vậy thì sẽ rất đau khổ.
Mục đích của Dư San San rất đơn giản, cô muốn Nhạc Yên Nhi mở rộng các mối quan hệ, có cuộc sống riêng của mình.
Đường Phàm gãi đầu, cười:
– Được, tôi còn mở phòng vẽ nữa, cô có thể qua xem.
Nhạc Yên Nhi gật đầu:
– Được, tôi chỉ là tục nhân thôi, không hiểu gì về nghệ thuật đâu.
– Tôi biết, cô là diễn viên nhỉ, tôi có xem tác phẩm của cô rồi.
Nhạc Yên Nhi khá ngạc nhiên, cô luôn đóng phim dành cho nữ giới, không ngờ một người đàn ông như Đường Phàm cũng xem.
Thấy ánh mắt cô, Đường Phàm lập tức hiểu cô đang nghĩ gì, anh ngượng ngùng cười:
– Tôi, mẹ tôi thích xem nên tôi cũng xem cùng. Phim của cô rất nổi tiếng đấy, nội dung cũng cảm động, mẹ tôi rơi nước mắt nhiều lắm.
Thấy có người thích phim mình đóng, Nhạc Yên Nhi lập tức vui vẻ.
– Thật à? Lúc trước tôi ở nước ngoài suốt, chẳng biết phim mới được đánh giá thế nào, có người thích thì tốt rồi.
Nhắc tới sự nghiệp, Nhạc Yên Nhi lại cười híp mắt, khiến người ta không khỏi động lòng.
Đường Phàm thấy nụ cười này thì đôi mắt đen lập tức tỏa sáng.
Anh chưa bao giờ gặp một cô gái nào cười đẹp đến thế, đôi mắt cong cong, tròng mắt ngập nước như mặt hồ, khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan ưa nhìn, khí chất thu hút, vừa điềm tĩnh lại vừa hoạt bát, thứ gì cũng vừa đủ, không thừa không thiếu.
Anh nghĩ cuối cùng thì người con gái trong mơ của mình đã xuất hiện rồi.