Chương 976
Bà Lục thực sự bó tay rồi, cố gắng ngăn một ngụm máu của cái thân già này trong lòng: “Oan nghiệt, đúng là oan nghiệt, đều là lỗi của mẹ, dạy dỗ mày thành một đứa con gái ngu ngốc đần độn như thế. Từ giờ trở đi, mày đừng có mong lấy được một xu nào từ mẹ, mẹ sẽ đóng băng tất cả thẻ tín dụng của mày lại, không có tiền, mày cũng không làm loạn được nữa.”
Lục Kiều Sam “oa” một tiếng lại bắt đầu khóc, giống như một đứa trẻ con khóc nháo đòi đồ chơi: “Mẹ, mẹ muốn giết chết con sao? Vậy bây giờ con lập tức đi chết, con chết rồi, mẹ đừng có hối hận.”
Bà Lục hết sức bình tĩnh, vẻ mặt hững hờ nhìn cô ta: “Kiều Sam, mày phải hiểu điều, mày là đứa con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, Lãnh Phong mới là hy vọng lớn nhất của mẹ. Lúc trước bởi vì mày, mà mâu thuẫn của mẹ và Lãnh Phong càng ngày càng gay gắt, suýt chút nữa đã để lộ sơ hở, mẹ vô cùng hối hận, sau này mẹ tuyệt đối sẽ không tái phạm lại sai lầm này nữa.”
Lục Kiều Sam thiếu chút nữa ngất đi, người mẹ lúc trước luôn nghe lời chiều chuộng, yêu thương cô ta đã hoàn toàn thay đổi rồi, trở thành người mà cô ta không thể nhận ra được nữa.
“Mẹ, mẹ sẽ phải hối hận, mẹ nhất định sẽ hối hận.” Cô ta khóc chạy ra ngoài.
Hy Nguyệt quả thực quá kinh khủng, ngay cả chuyện đầu độc mẹ mình cũng dám làm, nhưng cô cũng sẽ không bỏ qua, chỉ sợ dù chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, cũng phải giết chết bà ta, cùng lắm thì chết cùng nhau.
Bà Lục nặng nề thở dài, sở dĩ bà ta tàn nhẫn như vậy, cũng là vì muốn tốt cho con gái mình, không thể để cho cô ta phạm phải sai lầm nữa.
Lúc này, trong lòng làm việc của Hy Nguyệt, Ngọc Kỳ thông qua cách thức đặc biệt của mình, tìm ra được chủ nhân của chiếc xe thể thao.
Nhưng nét mặt của cô ấy có chút kỳ quái, như là đang do dự có nên nói cho Hy Nguyệt hay không.
“Tổng giám đốc Hoa, chuyện này cũng đã qua lâu như vậy rồi, hay là không cần điều tra nữa?”
Hy Nguyệt giống như không nghe thấy lời của cô ấy nói, hỏi: “Chủ của chiếc xe đó là ai?”
Ngọc Kỳ mấp máy môi, muốn nói rồi lại thôi: “Tin tức kia không nhất định đáng tin cậy, tôi vẫn nên…”
Cô ấy còn chưa nói xong, đã bị Hy Nguyệt không kiên nhẫn cắt đứt: “Rốt cuộc người đó là ai? Lập tức nói rõ ràng cho tôi biết, đừng có ấp a ấp úng nữa.”
Ngọc Kỳ khó khăn nuốt nước miếng: “Hình như là… Là tổng giám đốc Lục!”
Cơ thể Hy Nguyệt run lên, giống như sấm sét đánh tới, cô chỉ e là mình nghe lầm, lập tức vội vàng hỏi: “Tổng giám đốc Lục nào?”
“Chính là… Chồng của cô.” Giọng nói của Ngọc Kỳ càng ngày càng nhỏ lại, giống như tiếng muỗi kêu, mấy chữ cuối cùng nói ra yếu ớt như tiếng gió.
Nhưng Hy Nguyệt vẫn thông qua khẩu hình nhận ra được.
Đầu cô mơ màng, lục phủ ngũ tạng đau lên quằn quại, các dây thần kinh trên người cũng bắt đầu xoắn lại.
Là xe của Lục Lãnh Phong?!
Không, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, sao lại là Lục Lãnh Phong được? Làm sao lại có liên quan đến Lục Lãnh Phong?
Cô không bao giờ nghĩ tới chuyện này có liên quan gì tới Lục Lãnh Phong!
Trong tai cô phảng phất lại vang lên giọng nói của Thạch: “Em có biết bản thân mình đang ở cùng với ai hay không? Em có biết người đã giết anh là ai hay không…”
Giọng nói này cứ không ngừng lặp lại, không ngừng vọng lại, không ngừng phóng đại trong màng nhĩ của cô, càng ngày càng to lên, giống như muốn nổ tung ra, các tế bào não của cô cũng muốn nứt ra.
Ngón tay của cô nắm chặt thành ghế sô pha, đầu ngón tay như muốn bóp chặt bên trong da.