Chương 1195
“Anh, sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?” Cô không muốn trả lời.
“Chỉ là muốn xem em có phải thật sự bị Lục Lãnh Phong bắt được hay không.” Khóe miệng của Tần Nhân Thiên cong lên, cười như không cười.
“Một người đàn ông hoàn mỹ như chồng em thì có lý do gì để không thích?” Cô hỏi lại một cách khéo léo bằng một loại chơi xấu.
“Thích không phải là yêu.” Tần Nhân Thiên buông tay.
Cô bày ra một cái mặt quỷ: “Với em mà nói thì đều giống nhau.”
Tần Nhân Thiên vốn muốn nói cái gì đó, thì Lục Sênh Hạ dẫn theo Hứa Kiến Quân chạy tới cắt ngang lời anh ta.
“Anh Nhân Thiên, không phải anh nói buổi sáng sẽ dẫn tụi em đi ca nô sao?”
“Được, anh đi tắm nước lạnh trước, sau đó sẽ đưa tụi em đi đến bến tàu.” Anh ta nhún vai, đứng lên đi nhanh về phía biệt thự.
Hy Nguyệt âm thầm thở phào nhẹ nhõm rồi gọi vệ sĩ tới mang áo phao cho bọn nhỏ.
Sau khi Tần Nhân Thiên quay trở lại, liên dẫn bọn họ đến bến tàu, Lục Lãnh Phong chậm rãi đẩy xe nôi đi tới.
“Có phát hiện gì mới không?”
“Anh ấy thật sự không có vết bớt, Lục Kiều Sam nhìn nhầm rồi.” Cô ấy nói rất khẽ.
“Cho nên, không còn nghi ngờ gì nữa, anh ấy thật sự là Tần Nhân Thiên.” Đôi môi mỏng của Lục Lãnh Phong mở ra một vòng cung kỳ quái.
Cô bĩu môi: “Anh ấy đương nhiên là Tần Nhân Thiên, anh ấy không thể là Thời Thạch, Thời Thạch đã chết, không có khả năng sống lại.”
Lục Lãnh Phong rót một ly nước dừa, nhấp một ngụm, động tác vô cùng ưu nhã: “Nếu Thời Thạch còn sống, vẫn chưa chết thì em sẽ như thế nào?”
Cô tức giận trừng anh một cái: “Đây là chuyện mà một người chồng nên hỏi sao?”
Đôi mắt sâu đen, lạnh như băng của Lục Lãnh Phong khẽ chớp dưới ánh nắng mặt trời, mang theo vài phần lạnh lùng, giống như ánh mặt trời cũng không thể làm chúng trở nên ấm áp: “Trả lời anh trước.”
Cô không quá mức do dự, dừng một giọng điệu nhàn nhạt nói: “Giống như Hứa Nhã Thanh, trở thành bạn tốt của nhau. Chúng ta đã thề trước mặt linh mục rằng cả đời này không thể phản bội nhau.”
Một người phụ nữ “thực tế” và bình tĩnh như cô, không có khả năng vì mối tình đầu mà bỏ chồng bỏ con, cho dù cô vẫn còn yêu Thời Thạch thì cũng sẽ không làm như vậy.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Lục Lãnh Phong hiện lên một nụ cười quyến rũ, sự băng lãnh trong ánh mắt của anh phút chốc tan thành một vũng nước ấm: “Cuối cùng cũng có một chút lương tâm.”
Cô làm một cái mặt quỷ: “Em nói cho anh biết, nếu như ngày nào đó anh phản bội lại lời thề của chúng ta, em không chỉ ly hôn với anh mà còn tước luôn quyền nuôi con của anh.”
“Đồ ngốc, sẽ không có ngày như vậy.” Anh nhẹ nhàng búng lên trán của cô, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều.
Dựa vào ghế trên, sau khi uống thêm mấy ngụm nước dừa, con ngươi đen láy của cô cứ đảo qua trái qua phải, hạ giọng nói: “Từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, anh ấy không hề thay đổi tính cách, chứng minh ngủ không phải là điều kiện để đánh thức nhân cách thứ hai.”
Lục Lãnh Phong cười nhạo một tiếng: “Nếu như ngủ một giấc là có thể biến thành người khác thì không chừng anh ta đã phát điên rồi.”