Chương 1203
Bà cụ Lục giả vờ giận dỗi liếc anh một cái: “Được rồi, ta không ép con, chờ hai đứa nhỏ lớn một chút rồi nói sau.”
Uống ngụm trà, bà chuyển ánh mắt sang con trai: “Gần đây đều không nhìn thấy Ngọc Như. Cô ta đang làm cái gì vậy?”
Còn không đợi Lục Vinh Hàn trả lời, bà Lục liền tiếp lời: “Ngọc Như là vì chuyện ở Mã thị mà lo lắng, chị em nhà họ Mã vì tranh giành gia sản mà đấu đá nhau tàn nhẫn, ồn ào mãi không thôi, còn đem con trai đều đổi thành họ Mã rồi, Trúc Mai tốt xấu gì cũng là em dâu của Ngọc Như, không thể không quản.”
Bà cụ Lục lắc đầu: “Chị em của nhà họ Mã này thật là, chuyện của bọn họ nhà họ Lục chúng ta cũng không cần can dự vào, để bọn họ tự đấu đá với nhau đi.”
“Con biết rồi.” Lục Vinh Hàn gật đầu.
Lúc sau, bà cụ Lục cùng con dâu mang đứa trẻ ra vườn hoa chơi.
Tiểu Quân ở trên lầu học bài.
Hy Nguyệt cùng Lục Lãnh Phong trở về phòng, pha một ly cà phê, từ từ thưởng thức.
“Hy Mộng Lan bị tạt a-xít, ngược lại lại tránh được họa tù tội, đây là may mắn hay bất bạnh.” Lục Lãnh Phong mang theo vài phần đùa cợt nói.
Cô hớp một ngụm cà phê, cúi đầu nói: “Việc hủy đi dung nhan của một người phụ nữ, so với giết cô ta càng tàn khốc hơn. Mẹ củNgọc Kỳ Trọng Khôi không lựa chọn giết cô ta mà lại dùng cách hủy đi dung nhan của cô ta, chính là muốn để cô ta sống không bằng chết. Kỳ Trọng Khôi tuy rằng không bằng anh, nhưng tốt xấu gì cũng là kiểu đẹp trai giàu có. Lúc đầu, nếu cô ta không có lòng tham như vậy, gả cho Kỳ Trọng Khôi, bây giờ cũng là một bà chủ nhà giàu hạnh phúc rồi.”
“Lòng tham không đáy, mưu mô xảo quyệt, gả cho ai đều không hạnh phúc được.” Lục Lãnh Phong nói bằng giọng mỉa mai.
Cô liếc anh một cái, dùng ngữ khí có vài phần trêu chọc nói: “Cô ta tốt xấu gì cũng từng là nữ nhân của anh, cũng đã từng rất gần gũi, anh cũng không cần phải tuyệt tình như vậy chứ, một đêm là vợ chồng trăm ngày ân nghĩa nha.”
Hai hàng lông mày rậm của Lục Lãnh Phong chau lại, trên mặt vẽ ra ba đường màu đen: “Con mắt nào của em thấy anh chạm qua cô ta chứ?”
Cô làm một cái mặt quỷ: “Hai mắt em đều thấy cả rồi, lúc hai người trốn trong chăn, còn để em đứng bên giường quan sát cả.”
Anh búng nhẹ vào trán của cô: “Động tác giả mà thôi, anh nửa chút phản ứng cũng không có, chỉ là muốn kích động một chút trái tim vô tâm của em thôi.”
Cô bĩu môi: “Em quả thật đã bị kích động rồi, lúc đó em còn mang thai, kích động tới mức ngất đi luôn.”
Cô cúi mặt, hàng lông mi dài rậm trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra vẻ thê lương.
Khóe miệng Lục Lãnh Phong co rút lại, tuy rằng chỉ là một câu nói vô tình cô nói ra nhưng trong lòng anh dường như có một ngàn con ngựa chạy trong đó giẫm đạp giày xéo, như có một vạn nhát dao xuyên qua đau đớn vô cùng.
Đứa trẻ đó vĩnh viễn là một trở ngại trong lòng mà anh vĩnh viễn không thể vượt qua được, đó là vết sẹo khắc sâu không cách nào khép lại được.
Đây là một sai lầm mà anh không thể bù đắp, anh đến chết cũng không thể tha thứ cho chính mình.
Anh quỳ nửa chân xuống, ôm cô: “Việc làm sai lầm nhất cuộc đời anh chính là ép em bỏ đứa bé, lúc đó anh hoàn toàn mất đi lý trí nên mới đưa ra quyết định khiến anh ân hận cả đời như thế. Anh nên chờ đợi thêm, nên mang đứa bé đi giám định…”
Hy Nguyệt bị hành động của anh dọa một phen.