Chương 569
“Chị không xúc phạm tôi, tôi sẽ không xúc phạm chị. Nếu chị xúc phạm tôi, tôi nhất định sẽ trả lại gấp đôi.” Hy Nguyệt nói xong, ánh mắt hướng tới Hy Mộng Lan, ánh mắt lạnh lùng như gió.
Khóe miệng của Hy Mộng Lan co giật, người phụ nữ xảo quyệt này chắc chắn đã dùng âm mưu và thủ đoạn gì đó để qua mặt được Lục Lãnh Phong.
“Em gái à, cả đêm hôm qua em không về nhà, em có chuyện gì sao?”
Hy Nguyệt không trả lời, đi tới trước tủ lạnh lấy ra một lon nước trái cây, mở ra uống một ngụm, sau đó thản nhiên nói: “Lãnh Phong nói nhà đông người, quá ồn ào, đưa tôi đi ra ngoài một chút để hưởng thụ không gian của riêng hai người. Chúng tôi cùng nhau ăn tối và vui vẻ bên nhau suốt đêm.”
Hy Mộng Lan gân xanh đã nổi dài trên trán, trong đáy mắt của cô ta lặng lẽ lóe lên một ngọn lửa ghen tỵ.
Rõ ràng là cô bị đánh tơi tả, tróc da tróc thịt, thật không ngờ rằng, chuyện đó lại giúp hai người có thời gian bên nhau. Đấy chính là cơ hội tốt để cho cô và Lục Lãnh Phong bên nhau, thật sự là đáng ghét.
“Em gái à, chúc mừng em, chúc em thành công lấy được tiền đưa em trai em đi qua nước An Kỳ và còn thành công lừa gạt Lãnh Phong nữa.”
“Cây ngay không sợ chết đứng.” Hy Nguyệt nhún vai, nhàn nhạt nói vài câu rồi đi lên trên lầu.
Hy Mộng Lan miệng như bị ong vò vẽ đâm một cái, và nó lan đến tận mang tai của cô ta.
Lục Kiều Sam bĩu môi: “Không cần để ý tới cô ta, cô ta chỉ là đang được bảo vệ nên hiện tại có chút đắc ý mà thôi, sau này chắc chắn sẽ không có chuyện may mắn như vậy nữa đâu.”
Hy Nguyệt về đến phòng, điện thoại di động vang lên, là mẹ của cô gọi tới: “Hy Nguyệt, hôm nay, có một người tìm đến, xưng là Tommy, nói là được Lục Lãnh Phong phái tới, chắc là không muốn cho chúng ta cơ hội rồi, anh ta nói rằng về sau tất cả chuyện liên quan tới Phi sẽ do anh ta phụ trách.”
“Chuyện gì vậy?” Hy Nguyệt kích động một hồi, Lục Lãnh Phong có nói về việc anh có một người cấp dưới là Tommy nhưng anh chưa từng nói muốn xen vào chuyện của Phi bao giờ cả.
“Mẹ, con đi hỏi chuyện Lục Lãnh Phong một lát, rồi sẽ quay lại gọi điện thoại cho mẹ sau.”
Cúp điện thoại xuống, trong lòng của cô run rẩy, như thể có một đôi bàn tay to lớn đang dùng sức để kích thích trái tim của cô, khiến cô một hồi lâu mới có thể bình tĩnh lại được.
Nghe thấy tiếng mở cửa phòng, cô giật mình một cái, từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên: “Anh đã quay trở về rồi.”
Lục Lãnh Phong mặt không chút thay đổi: “Ừm.” một tiếng, rồi đi tới trước quầy rượu, rót một ly rồi chậm rãi uống cạn.
Cô thận trọng đi tới, xoa xoa đôi bàn tay: “Lục Lãnh Phong, anh… Có phải anh phái cấp dưới đến nhà tôi không?”
Cô còn chưa dứt lời, thì đã bị hất trán: “Anh còn muốn tiếp tục làm cho tôi cảm thấy khó xử hay sao?”
Đôi lông mày rậm rạp đẹp đẽ của anh khẽ nhăn lại, vẻ mặt lập tức nghiêm nghị, rõ ràng anh làm vậy không phải là vì cô mà vì thể diện của bản thân anh và của nhà họ Lục.
Đường đường con dâu nhà họ Lục, sao lại phải đi cầu xin người khác cứu giúp?
Cô buông thõng người xuống, sự thật đã khiến cho lòng cô lặng lẽ chìm xuống sâu thẳm.
“Dù thế nào đi nữa thì cũng cảm ơn anh.”
“Không cần đâu, tôi làm chuyện đó là vì cô.” Anh lạnh nhạt đáp lại một tiếng sau đó xoay người đi ra bên ngoài.
Vài ngày sau.
Trên đỉnh núi Phượng Hoàng.
Bóng đêm đen luôn luôn có thể che lấp tất cả bí mật.