Chương 1494
“Các con xem, người lớn không hòa thuận cũng sẽ ảnh hưởng đến bọn trẻ. Bà không muốn các con làm tấm gương xấu cho các cháu của bà.” Bà cụ nói xong, liền vẫy tay với bà Lục, hai người ôm lấy bọn trẻ rời khỏi phòng ăn.
Tư Mã Ngọc Như khoác vai Lục Vinh Hàn: “Vinh Hàn, đưa em về phòng, em tức ngực, sắp thở không ra hơi nữa rồi.”
Lục Vinh Hàn đỡ cô ta dậy, vừa đi vừa vỗ ngực cho cô ta: “Giữa mẹ và con gái làm sao có thể có thù oán, đừng quá tức giận, sẽ làm hại thân thể.”
Thực ra cô ta là đang cố ý, Hạo Phong thắng một hiệp rồi, cô ta muốn phản lại, chỉ cần trái tim Lục Vinh Hàn nằm ở chỗ cô ta, cô ta vĩnh viễn là người chiến thắng.
Tư Mã Ngọc Thanh thở dài: “Cô thật là phiền phức, lúc đầu mọi người đều đang vui vẻ ăn pizza, cô vừa đến liền phá hủy bầu không khí.”
Lục Sênh Hạ chép miệng: “Vì vậy nói, sau này dù làm cái gì, đừng để bà ấy xen vào, nếu không nhất định tan tành.”
Tư Mã Ngọc Thanh vòng tay lên ngực, thở dài nói: “Phụ nữ ở thời kì mãn kinh thật đáng sợ, giống như bị người ngoài hành tinh nhập vào.”
Lục Kiến Quân sờ sờ cằm, bộ dạng một ông cụ nhỏ: “Trên Google nói rằng phụ nữ thời kì mãn kinh nội tiết tố mất cân bằng, hooc-môn nữ giảm xuống, có thể gây ra trầm cảm, bà nội hai chắc chắn là như vậy.”
“Được rồi, ăn xong pizza, các con tự mình đi chơi đi.” Hy Nguyệt cười cười, cùng Lục Lãnh Phong quay về phòng.
Cô muốn chợp mắt một lúc, Lục Lãnh Phong nằm bên cạnh cô, hai người chưa ngủ được bao lâu, điện thoại liền vang lên.
Là Hùng Văn gọi điện thoại đến.
Kiều An đã uống thuốc ngủ tự sát.
Lục Lãnh Phong thật sự bị sốc, bật dậy khỏi giường:
“Cô ta tự sát?”
“Nuốt hơn nửa lọ thuốc ngủ, khi người giúp việc phát hiện ra, đã hôn mê bất tỉnh rồi, bây giờ đang ở bệnh viện cấp cứu.” Hùng Văn báo cáo lại sự thật.
“Chết tiệt!” Lục Lãnh Phong nện một cú đấm lên chiếc bàn đầu giường.
Hy Nguyệt ngồi dậy, mặc quần áo: “Em đến bệnh viện với anh.”
“Không cần đâu, anh trước tiên đến bệnh viện xem thế nào.” Lục Lãnh Phong xoa đầu cô rồi bước ra ngoài.
Ở bệnh viện, bác sĩ rửa dạ dày cho Kiều An.
Nhờ cấp cứu kịp thời, cô ta không nguy hiểm đến tính mạng.
Ngày hôm sau liền tỉnh lại.
Lục Lãnh Phong đi đến, bóp cằm cô ta: “Cô lại muốn giở trò gì?”
Nước mắt từ trong mắt cô ta rơi xuống: “Tất cả mọi thứ đều đã thay đổi, anh không cần em nữa, em sống cũng không có ý nghĩa gì.”
“Cô là muốn dùng cái chết để uy hiếp tôi?” Đôi mắt băng giá thâm sâu của Lục Lãnh Phong lóe lên một ánh nhìn sắc bén lạnh thấu xương.
Kiều An khóc nức nở, hỏi lại một câu: “Anh muốn em chết sao?”