Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng - Diệp Hy Nguyệt - Lục Lãnh Phong (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1752

Cô ta không có khả năng này, khả năng của cô ta là mê hoặc Lục Vinh Hàn, điều khiển Lục Vinh Hàn, và nắm chắc ông ấy trong tay của mình.

Trong khi họ đang tranh cãi, Lục Vinh Hàn đi đến cửa phòng và nghe loáng thoáng những gì họ nói.

Từ góc độ của ông ấy, ông ấy không muốn Tư Mã Ngọc Thanh đối xử với Tư Mã Ngọc Như theo cách này, dù sao họ cũng là mẹ con ruột, không nên xa cách.

Ông ấy mở cửa bước vào, “Ngọc Thanh, cô của con có thể sai, nhưng cô ấy thực sự làm vì lợi ích của con. Cô ấy rất yêu con. Con không thể nói chuyện với cô ấy như thế này, biết không?”

“Dượng về đi, con không muốn sống cùng dượng nữa.” Tư Mã Ngọc Thanh phồng hai má, “Con thật ghen tị với Tiểu Quân, có bố mẹ giỏi như vậy, cho dù cậu ấy muốn làm gì, bọn họ cũng sẽ ủng hộ. Nhưng mọi người chỉ biết ép con và áp bức con. ”

Khóe miệng Lục Vinh Hàn giật giật, đột nhiên ông ta nhớ tới Lục Lãnh Phong.

Ông luôn coi mình là một người bố tiêu chuẩn. Tuy nhiên, trong quá trình trưởng thành của Lục Lãnh Phong, ông không thực sự đóng vai trò của một người bố.

Ông chưa bao giờ hỏi về việc học của anh ấy, không bao giờ hỏi về những lựa chọn của anh ấy trong cuộc sống.

Trong bất cứ những khoảng khắc quan trọng nào, ông ta đều vắng bóng.

“Ngọc Thanh, nếu chúng ta không quan tâm đến con nữa, để con ưng làm gì thì làm, thì con thật sự sẽ rất vui sao?”

“Hai người cũng không phải là bố mẹ của con, chỉ là cô và dượng của con mà thôi.” Tư Mã Ngọc Thanh bĩu môi.

“Nhưng bây giờ chúng ta là người giám hộ của con, và mọi thứ của con là tùy thuộc vào chúng ta, hiểu chưa?” Lục Vinh Hàn nói.

Tư Mã Ngọc Thanh nghiêng đầu nhìn ông ấy bằng ánh mắt dò hỏi, “Dượng, dượng không quan tâm đến con cháu của chính mình mà chăm sóc con của người khác, không phải quá kỳ lạ sao? ”

Lục Vinh Hàn không có cách nào nói cho cậu bé biết sự thật, chỉ có thể lờ đi mà thôi, “Con là cháu của Ngọc Như, là cháu của ta, ta muốn quan tâm chăm sóc con như con ruột của ta.”

“Vậy thì tại sao dượng không quan tâm đến con cái hay chăm sóc con của chính mình? Chị họ nói, dượng đã bỏ rơi cô ấy và anh Lãnh Phong, dượng không cần họ. Dượng là một người bố vô trách nhiệm.” Từng lời của Tư Mã Ngọc Thanh giống như một viên đạn, găm vào tim ông ta. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Những người bỏ rơi gia đình và người thân của họ sẽ không bao giờ nhận được sự thông cảm và thấu hiểu.

Hình tượng của ông ấy đã sụp đổ thành một vũng lầy.

Ngay cả một đứa trẻ cũng không thể hiểu được ông ta.

Tư Mã Ngọc Như bóp nhẹ vành tai hắn, “Con đang nói cái gì vậy? Con có biết nguyên nhân khiến cô và dượng rời khỏi nhà họ Lục là do Hy Nguyệt gây ra không? Cô ta là một người phụ nữ hung ác, nham hiểm và xảo quyệt, con tuyệt đối không được hãy tin cô ta, nếu không cô ta nhất định sẽ hại con. ”

Tư Mã Ngọc Thanh cong môi, “Cô à, cô giáo nói nếu có một người nói cô sai, có lẽ là vấn đề nằm ở người đó, nhưng mọi người nói cô sai rồi, cô phải xem lại bản thân mình có vấn đề gì không. Chỉ là cô không hiểu cái đạo lí này thôi, cô không bao giờ thừa nhận lỗi lầm của mình, rõ ràng cô đã làm sai điều gì đó, nhưng cô cứ đổ lỗi cho người khác, nếu cô thành thật xin lỗi chị đẹp, cô sẽ không bị đuổi ra khỏi nhà. ”

Tư Mã Ngọc Như như muốn đập đầu tường. Tại sao con trai và con gái của cô ta đều là những đứa tàn nhẫn ăn cây táo, rào cây sung?

“Hy Nguyệt đã cho con uống bùa mê thuốc lú gì rồi, để con răm rắp theo cô ta, rồi đối đầu với ta sao?”

“Người chính nghĩa thì được ủng hộ, người không chính nghĩa thì chẳng ai theo.” Tư Mã Ngọc Thanh lè lưỡi chạy ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK