Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng - Diệp Hy Nguyệt - Lục Lãnh Phong (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 922

Dựa theo gia quy của nhà họ Lục, chỉ cần chưa xét nghiệm AND, không có bằng chứng chứng minh đứa bé là con cháu nhà họ Lục, cho dù có bị hại chết cũng không thể xử phạt theo gia quy được.

Bà cụ cũng quên mất rằng đứa bé trong bụng Hy Nguyệt vẫn còn, chưa hề sinh non.

Bà cụ đã lấy ra kết quả xét nghiệm ADN ở ba bệnh viện chỉ định.

Vì muốn dọn sạch tin đồn vớ vẩn, tuần trước Hy Nguyệt và Lục Lãnh Phong đã bí mật đi làm xét nghiệm ADN.

Mà kết quả xét nghiệm ADN chỉ có bà cụ và Lục Vinh Hàn biết, cũng chưa công bố ra ngoài.

Nhìn đến kết quả xét nghiệm ADN, bà Lục và Lục Kiều Sam giống như bóng bóng xì hơi, xụi lơ ngồi trên ghế.

“Kiều Sam bởi vì mất con, cảm xúc mất khống chế mới làm ra chuyện như vậy. Về tình cảm có thể tha thứ, nếu như xử lý như vậy thế thì quá bất công cho con bé.” Bà Lục cao giọng, cãi cọ kịch liệt, bà không thể để con gái mình gặp chuyện được.

Lục Kiều Sam bật khóc, “Bà nội, Hy Nguyệt hại chết con của con sao bà không xử lý cô ta, vì sao không đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Lục mà ngược lại lại trừng phạt con? Con là cháu gái ruột của bà, bà làm vậy công bằng với con sao?”

Bà cụ đập mạnh chiếc gậy xuống đất, “Con đã phạm vào tội cố ý giết người, bà không giao con cho cảnh sát xử lý, chỉ đuổi con ra khỏi nhà họ Lục đã là nhẹ tay với con lắm rồi.”

Lục Kiều Sam giận dữ chỉ tay vào Hy Nguyệt: “Vậy cô ta thì sao? Cô ta giết chết con của con, chẳng lẽ không phải cố ý giết người.”

“Kiều Sam, Hy Nguyệt không giết con của con, là chính con giết chết con của mình.” Cô nhỏ lên tiếng.

Cơ thể Lục Kiều Sam khẽ run lên, “Cô, ngay cả cô cũng bênh vực cho cô ta, muốn làm hại con?”

“Sơ hở của con đã sớm lộ rõ tại video theo dõi rồi.” Cô nhỏ từ tốn nói, “Người bình thường khi dẫm phải vật lạ sẽ ngay lập tức tránh đi, rồi xem mình vừa dẫm phải cái gì, mà con thì không làm vậy, con ngược lại còn dùng chân chà sát viên bi, điều này nói rõ con biết mình dẫm phải cái gì.”

Lục Kiều Sam mấp máy miệng, “Lúc ấy con, con đau đụng, chỉ muốn nhanh chóng tìm chỗ nghĩ ngơi, sao còn tâm trạng để ý dưới chân mình là cái gì chứ!”

“Nhà phụ ở phía Đông, Hy Nguyệt đứng phía Bắc, vì sao con không đi về phía Đông mà lại hướng về phía Hy Nguyệt?” Câu hỏi của cô nhỏ vô cùng sắc bén, một nhát liền vạch ra sơ hở.

Thân là chuyên gia tâm lý tội phạm kinh nghiệm lâu năm, sơ hở mà Hy Nguyệt nhìn ra được sao cô ta có thể không nhận ra chứ.

Lục Kiều Sam buông mắt, hàng mi dài che lấp đôi mắt, cô ta sợ ánh mắt bản thân sẽ bán đứng chính cô ta.

“Con chỉ định chảo hỏi Hy Nguyệt, muốn nói với cô ta một câu mà thôi.”

“Không phải con đau bụng sao? Con còn có tâm trạng trò chuyện với người khác à?”

Chỉ mấy câu của cô nhỏ đã đủ khiến Lục Kiều Sam á khẩu.

Bà Lục thấy con gái bị hỏi đến á khẩu, vội vàng tiếp lời, “Cô nhỏ, Kiều Sam là cháu gái của cô chứ không phải phạm nhân của cô.”

“Con bé bây giờ là tội phạm mưu sát chưa kết tội, em là thẩm phán, chức trách của em chính là giữ gìn pháp luật và bảo vệ chính nghĩa, cho dù con bé có là ai đi chăng nữa, chỉ cần phạm tội thì đều phải chịu sự chế tài của pháp luật.”

Bà Lục mím chặt môi, nhìn tình hình này, xem ra con gái bà ta lành ít dữ nhiều. Bà ta không thể ngồi im chờ chết được, bà ta quay ra cầu xin Lục Vinh Hàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK