Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng - Diệp Hy Nguyệt - Lục Lãnh Phong (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 945

Bà Lục âm thầm bĩu môi, đối với sự sắp xếp của bà ấy một chút cũng không vừa lòng, bà ta nóng lòng mong muốn dọn vào đây lại lần nữa, sao có thể chờ một năm được.

Đêm dài lắm mộng, trong vòng một năm, còn không biết sẽ xảy ra rủi ro gì đâu chứ.

Nhưng bà ta không dám nói thêm điều gì, bà cụ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng bà ta, không thể nóng lòng để thoả mong muốn.

Liên tiếp vài đêm, Hy Nguyệt cũng không ngủ ngon giấc, liên tục mơ giống nhau.

Điều này khiến cho cô có chút không yên trong lòng.

Sáng sớm, trời còn chưa sáng, cô đã dậy rồi, rót một ly nước, một mình ngồi trên ghế ngoài ban công, say sưa nhìn về một góc nào đó không biết tên ở đằng xa xa.

Cô cảm thấy tựa hồ như anh Thạch đang đứng bên cạnh cô, nhìn cô.

Anh Thạch, có phải anh muốn nói với em điều gì không?

Nếu như có thì anh nói rõ một chút, được không?

Con người tôi rất ngốc, sẽ không thể giải đáp được.

Vào lúc cô đang suy nghĩ, một bàn tay lớn duỗi qua, gác lên bả vai cô: “Sớm như vậy đã dậy rồi?”

Cô giống như bị doạ hoảng sợ, giật mình một cái thật mạnh: “Anh đi sao không có tiếng động thế?”

“Chẳng lẽ em cho là ma sao?” Lục Lãnh Phong nhíu nhíu mày, có chút không vui, anh cố ý nhấn mạnh giọng nói ở chữ ‘ma’ này, giống như đang chỉ một ai đó.

Cô nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái, quay đầu uống một hớp nước: “Vẫn còn sớm, anh đi vào ngủ thêm chút nữa đi.”

Lục Lãnh Phong nắm lấy bả vai cô, ép cô nhìn mình: “Hy Nguyệt, từ bây giờ trở đi, em chỉ làm một việc, ánh mắt chỉ nhìn thấy anh, trong đầu chỉ nghĩ đến anh.”

Cô nghẹn một chút: “Nói nhảm cái gì vậy? Có phải anh chưa tỉnh ngủ không?”

“Ban ngày suy nghĩ ban đêm nằm mơ, em phải nghĩ đến chồng em nhiều một chút, ban đêm sẽ không mơ thấy người khác nữa.”

Khuôn mặt tuấn tú của anh bị mây đen che phủ, trong giọng nói có chút u sầu, hai ngày nay, trong lúc ngủ mơ cô toàn gọi tên Thời Thạch, làm cho anh đố kị, cáu kỉnh, buồn bực.

Ở trong lòng cô, từ đầu đến cuối anh luôn xếp phía sau Thời Thạch và Hứa Nhã Thanh, nếu không phải đã có con, trái tim lửng lơ đó của cô sẽ không thể yên ổn, khăng khăng một lòng đi theo anh.

Hy Nguyệt không biết làm sao đành thở dài: “Ma vương Tu La, anh tin trên đời này có ma không?”

“Ma chỉ có ở trong lòng người.” Lục Kiên Nghị không chút do dự mà nói.

Cô quay đầu về phía rừng hoa tối om ở phía xa xa: “Bây giờ em đang học thuộc quy trình quản lý của nhà họ Lục, làm sao có thời gian rảnh nghĩ cái khác chứ. Là anh Thạch đến tìm em, mặc kệ anh có tin hay không, thật sự là anh ấy đến tìm em. Mỗi ngày em đều mơ giấc mơ giống nhau, anh ấy luôn hỏi em có biết ai là người đã giết anh ấy không. Việc này không bình thường! Anh nói xem, có phải anh ấy vẫn chưa nhắm mắt, muốn em thay anh ấy báo thù?”

Ánh mắt Lục Lãnh Phong dần dần trở nên sâu thêm, nhìn thấy cả gương mặt cô sầu muộn và chăm chú, giọng nói liền trở nên dịu dàng: “Hẳn là vì ngày giỗ của anh ta sắp đến rồi, em có chút ảnh hưởng nên mới mơ giấc mơ như vậy, hôm nay anh sẽ phái người đến Giang Thành cúng tế anh ta sớm một chút.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK