Chương 1467
Theo gia quy của nhà họ Lục, để con cháu được nhận tổ tiên thì người phụ nữ bên ngoài cũng phải theo về nhà chồng, nếu không thì chỉ có thể nuôi dạy bên ngoài. Ông ước chừng Hy Nguyệt đã bàn bạc với con trai ông rồi, không chấp nhận Kiều An nuôi con ở bên ngoài, cho nên cô mới có thể mang đứa trẻ về bên mình.
“Cô nghĩ thế nào cũng không quan trọng, cứ để vợ chồng chúng nó tự giải quyết, cho dù xử lý không tốt cũng có “người ghen ghét”. Việc lần trước không thể xảy ra lần nữa.”
Tư Mã Ngọc Như thở dài, giả bộ lo lắng nói: “Em biết, nếu không phải ruột thịt thì rốt cuộc cũng cách nhau một tầng. Em làm như vậy đều là lo nghĩ cho anh, dù sao đó cũng là cháu của anh, quan hệ máu mủ ruột rà. Dù người lớn có làm sai điều gì đi chăng nữa thì những đứa trẻ cũng không có tội, chúng không đáng gánh chịu mọi tội lỗi của người lớn. Anh thực sự nghĩ Hy Nguyệt sẽ tốt với những đứa trẻ đó sao? Có người phụ nữ nào có thể dung túng cho đứa con riêng bên ngoài của chồng mình không?”
Lục Vinh Hàn xua tay: “Cô nghĩ quá nhiều rồi, Hy Nguyệt sẽ không xuống tay với một đứa trẻ đâu.”
Tư Mã Ngọc Như ôm trán: “Khi tỉnh táo dĩ nhiên sẽ không, chỉ sợ hai người cãi nhau vì chuyện của Kiều An, nhất thời kích động sẽ phạm phải sai lầm lớn. Nếu như đứa nhỏ xảy ra chuyện gì, Lãnh Phong sẽ không tha cho Hy Nguyệt, mối quan hệ giữa hai người họ nói không chừng cũng kết thúc luôn.”
Câu nói này tương đối khéo léo, không chỉ quan tâm đến đứa trẻ, mà còn quan tâm đến Hy Nguyệt và Lục Lãnh Phong.
Hơn nữa, giả thiết đó lại nằm trong khoảng phỏng đoán hợp lý.
Lục Vinh Hàn trầm mặc.
Trong nhà.
Hy Nguyệt bưng bữa sáng vào phòng.
Lục Lãnh Phong đã dậy, vừa rửa mặt xong, dưới cằm còn có mùi tươi mát của kem cạo râu.
“Anh xuống ăn là được rồi, không cần bưng lên đâu.”
“Ăn trong phòng đi, yên tĩnh!” Hy Nguyệt ngồi trên ghế sô pha, vừa nãy vốn cô cũng không ăn gì nhiều, chỉ uống vài ngụm sữa.
“Sao vậy?” Lục Lãnh Phong hỏi.
Cô xì mũi cười giễu cợt: “Mẹ nhỏ mở miệng ngậm miệng đều là chuyện của Kiều An, giống như khó khăn lắm mới nắm được sơ hở của anh, nếu không khiến anh tơi bời hoa lá, nhất định sẽ không cam lòng.”
Một tia sắc bén hung ác lóe lên từ đáy mắt Lục Lãnh Phong.
“Cô ta thực sự rất giỏi trong việc gây rắc rối.”
Hy Nguyệt bĩu môi nói: “Gió thổi báo hiệu giông tố sắp đến, ai bảo anh nuôi tai họa ở bên mình? Chỉ cần anh còn giữ Kiều An thì trong cái nhà này sẽ không có lấy một ngày bình yên.”
Ánh mắt Lục Lãnh Phong dần dần tối sầm lại, muốn nói gì đó nhưng lại nuốt xuống, anh vỗ lên vai cô, sau đó đổi chủ đề: “Ăn sáng đi, đừng nghĩ tới những chuyện lộn xộn này nữa.”
Trong lòng Hy Nguyệt lại dâng lên một cảm giác khó chịu.
Cô biết rằng anh không thể giải quyết tốt vấn đề này.
Kiều An là một trở ngại, không ai trong số họ có thể vượt qua.
Ăn sáng xong, cô liền đưa Hứa Kiến Quân đi ra ngoài.
Lục Lãnh Phong theo sau: “Em định đi đâu?”
“Đi thăm bà nội Thời.” Cô vừa đi vừa nói, thậm chí còn không nhìn anh lấy một cái, như thể cô đang cố tình tránh xa anh, xem như không có gì cho tâm hồn thanh thản.
Lục Lãnh Phong có chút phiền muộn, anh vốn đang nghĩ hôm nay không đến công ty để đưa cô đi chơi cho thoải mái. Nhưng không ngờ mình lại bị bỏ lại như thế này.