Chương 1108
Cô ta từng là người Hứa Nhã Thanh yêu thích nhất, nhưng sau tất cả, cô ta đã từng là quá khứ.
Hy Nguyệt bây giờ là mới là hiện tại của anh ấy.
Trái tim của anh ta hoàn toàn ở trên cơ thể cô, cho dù cô mang thai đứa con của người đàn ông khác, anh ấy vẫn giống như bị trúng độc dược mê hoặc, không thể nào dứt ra được.
Nhưng cô ta không muốn bỏ cuộc.
Điều cô ta đang đấu tranh là tương lai của anh ấy.
Hy Nguyệt không còn cơ hội này nữa, nhưng cô ta có.
Lúc đầu, cô ta được thay thế vì Hứa Nhã Thanh nghĩ rằng Y Nhược đã chết. Nếu Hy Nguyệt chết và biến mất, Hứa Nhã Thanh cũng sẽ quên cô đi.
“Tôi tin rằng không lâu nữa, cô sẽ nhận được lời mời đám cưới từ tôi và Nhã Thanh.”
Ánh mắt Hy Nguyệt hơi trầm xuống.
Kinh nghiệm của Lâm Đại Dao khiến cô càng tin rằng mẹ kế sẽ có ảnh hưởng lớn đến đứa trẻ.
Một người mẹ kế độc ác bị bắt ở giữa sẽ không chỉ đe dọa tính mạng của đứa trẻ, mà còn phá hủy mối quan hệ hòa thuận giữa cha và con trai.
Hứa Nhã Thanh quá tốt, quá hoàn mỹ, vợ anh ấy phải là người hiền lành, tốt bụng, thẳng thắn, trong khi người phụ nữ trước mặt có ba chữ lớn viết trên mặt: Không tử tế!
Cô sẽ không bao giờ để các con mình phải chịu cái bóng và sự đe dọa của một người phụ nữ như vậy.
Kiều An ngồi bên cạnh im lặng, chủ đề này không liên quan gì đến cô ta, cô ta không muốn chọc giận khiến người ta thượng cẳng chân hạ cẳng tay.
Nhưng cô ta khẳng định một điều, Mộ Dung Cẩm Lý là đồng minh của chính mình, bởi vì kẻ thù của kẻ thù thì chính là bạn tốt.
Mộ Dung Cẩm Lý sẽ không để cho cô ta im lặng như thế này, cô ta nhất định sẽ để cô ta lên mặt.
“Kiều An, cô phải uống thêm nước trái cây như bà Lục, mới tốt cho đứa trẻ trong bụng.”
Hy Nguyệt cố hết sức giữ bình tĩnh, Lục Lãnh Phong nói với cô một cách chắc chắn rằng Kiều An không có thai, không thể có thai.
Mộ Dung Cẩm Lý nói như vậy, chẳng qua là muốn kích thích cô và chuyển hướng xung đột.
Kiều An cố ý đưa tay lên vuốt ve cái bụng vẫn phẳng lì của cô ta, như thể đáp lại lời nói của Mộ Dung Cẩm Lý.
Nhưng ngoài miệng lại lấy một lý do thoái thác: “Nói mò gì vậy.” Một vài từ đơn giản, không thừa nhận cũng không phủ nhận, giống như ném một câu đố cho Hy Nguyệt và để cô tự đoán.
Hy Nguyệt không muốn đoán, đứng lên: “Tôi một lát nữa sẽ trở lại công ty, các cô cứ ngồi nói chuyện vui vẻ.”
Cô sẽ không cho bọn họ cơ hội để liên thủ lại và tấn công mình.
Sau khi cô bước ra ngoài, trong mắt Mộ Dung Cẩm Lý lóe lên một tia lạnh lẽo vô cùng ảm đạm: “Nếu không có cô ta, chúng ta đều có hạnh phúc của riêng mình, đúng không?”
Trong lòng Kiều An cũng điên cuồng đồng ý, cô ta nói lời này hợp với lòng mình, nhưng có một số chuyện chỉ có thể ngẫm lại mà thôi.
“Có một số vệ sĩ bí mật theo dõi bất cứ nơi nào cô ta đến. Lục Lãnh Phong bảo vệ cô ta như một đứa trẻ. Không thể để cô ta xảy ra bất kỳ tai nạn nào.”
Mộ Dung Cẩm Lý không nói, cô ta tin rằng đó là do con người tạo ra, chỉ cần cô ta có thể trả thù và đưa Hứa Nhã Thanh trở lại, cô ta sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết.