Chương 187
“Tôi về phòng trước.” Cô đang muốn lên lầu, giọng nói của Lục Kiều Sam lại từ phía sau truyền đến: “Tối nay ở Câu lạc bộ Vương Vĩ có một bữa tiệc, cô đi cùng Lãnh Phong đi.”
Hy Nguyệt hoàn toàn không muốn đến những bữa tiệc giao lưu của tầng lớp thượng lưu trong xã hội, với cả dường như Lục Lãnh Phong cũng không định đưa cô đến đó.
Ăn trưa xong anh liền đi ra ngoài, đến tối mới về.
Một tuần anh sẽ ngủ ở nhà hai ngày, đêm nay đoán chừng không về.
Cô định quên đi bữa tiệc này, nhưng không ngờ lại có người nhớ rõ.
“Không phải Kiều Sam bảo cô đi dự tiệc sao? Sao còn ở lỳ đó? Đi trễ là bất lịch sự đấy.” Bà Lục có chút tức giận nói.
“Con… con đang định đi thay quần áo.” Cô vội vàng chạy lên lầu.
Bây giờ, không đi cũng không được.
Cô tìm thấy một chiếc váy lễ phục màu xanh ngọc hiệu Versace trong tủ.
Khi cô bước xuống, bà Lục nhếch miệng lên nở một nụ cười mỉa mai.
Nhà họ Lục có một nhà thiết kế quần áo chuyên dụng may lễ phục cho họ, nhưng bà ta sẽ không để họ thiết kế quần áo cho Hy Nguyệt, cô ta không xứng đáng.
Chim sẻ đất dù có đắp vàng lên cũng không thể trở thành phượng hoàng được, chỉ lãng phí của giời.
Không biết cô ta lấy đâu ra được một món hàng đào thải, có điều ngược lại rất phù hợp với cô.
Cứ để cô ta ra ngoài xấu hổ một phen đi, đến lúc đó chồng về, còn có theer nhân cơ hội mắng mỏ cô ta một trận.
Người lái xe đưa Hy Nguyệt đến cổng vào của câu lạc bộ.
Những người đàn ông và phụ nữ bên trong đều là những nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp của thành phố, còn cô thì phủ phục ở tầng dưới chót.
Hoàn toàn không cùng một thế giới.
Sau khi bước vào, cô tìm một góc yên tĩnh và tối tăm, không muốn bị ai chú ý.
Cô cảm thấy mình không có chút thu hút nào, giống như một viên đá nhỏ, rơi xuống nước nháy mắt sẽ bị dìm ngập.
Thật ra cũng không phải như vậy.
Vừa bước vào, cô đã bị vô số cặp mắt nhìn chằm chằm.
Vẻ đẹp của nàng không thể chê vào đâu được, giống như một đóa hoa sen, tươi tắn và thuần khiết, siêu phàm thoát tục.
Không cần son phấn mà vẫn đẹp kiều diễm động lòng người.
Hơi thở tỏa ra từ cơ thể tươi đẹp của cô phiêu tán trong không khí, khiến cho người ta cảm thấy cả người thư thái, dường như được tinh lọc.
Nhưng họ không biết cô là ai, đây là lần đầu tiên cô xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Hứa Nhã Thanh lắc lắc ly rượu trong tay, chất lỏng màu đỏ nhẹ nhàng lắc lư, tựa như máu.
Anh ta đang tìm chủ nhân của chiếc vòng đó, nhưng không ngờ tới lại xuất hiện ở đây.
Tiêu Diệc Mẫn cũng nhìn thấy cô, ngọn lửa hận thù lóe lên trong mắt cô.
Cái đồ nhà quê chết tiệt đó khiến cô ta bị bỏng do nước sôi, hại cô bị Lục Lãnh Phong phớt lờ, cô ta không muốn cho cô được sống tốt.