Chương 1627
Đám người nhà Y Hạo Phong quả thật quá tâm cơ, quá đáng sợ.
Buổi sáng ngày thứ hai, Lục Lãnh Phong bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Thấy tên người gọi, anh trực tiếp từ chối.
Nhưng đối phương vẫn kiên trì gọi lại.
“Nghe đi, xem thử cô ấy có chuyện gì?” Hy Nguyệt chợt vươn tay, thay anh nhận cuộc gọi rồi bật loa ngoài.
“Lục Lãnh Phong, đứa nhỏ sốt cao, anh nhanh đến xem một chút,…”
Trong điện thoại, Kiều An vừa khóc vừa nói.
Lục Lãnh Phong phiền não: “Sốt thì gọi Finn đưa đến bệnh viện.”
Tìm anh có ích gì chứ?
Tối hôm qua cùng vợ ân ái đến tận nửa đêm, anh vẫn còn muốn cô ngủ thêm.
“Lục Lãnh Phong, em sợ lắm, con đã sốt cả ngày mà vẫn không giảm, làm sao bây giờ, cầu xin anh đến đây được không?”
“Không rảnh.” Lục Lãnh Phong không chút khách khí mà cúp máy.
Anh khó khăn lắm mới hòa thuận được với cô vợ ngốc nhà mình, không thể lại bị cô ta quấy phá được.
Hy Nguyệt ngồi dậy: “Trẻ con lần đầu phát sốt có khi cần phải đi khám, không muốn qua coi tình hình thử sao?”
“Có Finn ở đó rồi, không phải chuyện của chúng ta thì không cần quan tâm.” Anh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, ngủ tiếp.
Hy Nguyệt vốn mềm lòng, cho dù ghét Kiều An thì vẫn thấy đứa trẻ vô tội.
“Như này đi, anh ở nhà ngủ tiếp còn em qua đó xem thử thế nào. Cô ấy lần đầu làm mẹ không có kinh nghiệm, khó tránh khỏi hốt hoảng, em qua xem có giúp được gì không.”
Đôi mày Lục Lãnh Phong nhíu lại: “Em chắc chắn mình sẽ không thấy khó chịu?”
“Em đã tu thành chính quả, sẽ không màng thế tục đâu.” Hy Nguyệt làm mặt quỷ, lần nữa ngồi dậy.
Cô gọi điện cho Finn, bọn họ đã đến bệnh viện, đứa bé cũng đã được khám qua,
Hy Nguyệt đi đến biệt thự trên núi.
Kiều An đứng trước cửa sổ mong ngóng Lục Lãnh Phong tới, không ngờ chỉ có Hy Nguyệt tới.
Cảm giác mất mát chợt như thủy triều dâng lên không ngừng.
Nhất định là Hy Nguyệt không cho phép anh tới.
Người phụ nữ này thật sự quá độc ác mà.
Hy Nguyệt đi tới bên cạnh nhũ mẫu, nhìn đứa trẻ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hình như bé rất khó chịu, chỉ lát sau đã không ngừng quấy khóc náo loạn.
Kiều An lo sợ cô thương tổn tới đứa trẻ liền chạy tới chắn trước mặt cô: “Cô tránh xa con tôi ra.”
Hy Nguyệt nhún vai một cái: “Trẻ con bị bệnh ít nhất cũng phải ba năm ngày, phải chờ hết ban mới khỏe được. Uống hết thuốc cũng không có tác dụng gì rõ rệt, tôi chỉ muốn tới giúp bé hết sốt, cô nếu không muốn thì thôi vậy, tôi không xía vào.”
Kiều An liếc nhìn cô đầy hàm ý, vẻ mặt như phòng bị: “Cô biết cách hạ sốt à?”