Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng - Diệp Hy Nguyệt - Lục Lãnh Phong (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1257

Đẹp như tôi và cô, chỉ sợ kỹ thuật phẫu thuật bây giờ chưa được.” Hứa Nhã Thanh cười nói.

Hy Nguyệt uống một ngụm trà, theo cách nói này, đối phương muốn phẫu thuật thành người giống như đúc Tần Nhân Thiên, không có khả năng thông qua câu lạc bộ Tày.

Hai người ngồi một lúc lâu, thì nhìn thấy Tần Nhân Thiên đi đến.

thần kinh Hy Nguyệt căng lên một chút, lập tức đứng lên, cuối cùng cũng chờ được tên giả mạo này.

“Anh, lúc trước ở bên ngoài nhìn thấy anh đi vào, em còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi chứ, không ngờ lại thật sự là anh.” Cô cố ý giả vờ như không nhận ra, mỉm cười nói.

Tần Nhân Thiên cười mê người: “Em gái, em muốn đến đây chơi, sao buổi sáng không nói cho anh, anh có thể dẫn em tới cùng.”

Hy Nguyệt chấn động, không phải chứ, người này thật sự là Tần Nhân Thiên?

Lại nhìn nụ cười bất cần đời trên mặt anh ta, có lẽ là nhân cách chính, bọn họ biến đổi từ khi nào?

Từ khi cô rời đi đến bây giờ cũng chỉ mới hơn hai tiếng đồng hồ.

Chẳng lẽ nhân cách của hai người nói đổi là đổi, không có một chút báo trước nào?

“Hứa Nhã Thanh cũng ở bên kia, chúng ta ngồi với nhau một lát nhé?” Cô đuối lý nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

Tần Nhân Thiên cùng đi theo cô qua đó.

Hứa Nhã Thanh rót một ly Whiskey đưa cho anh ta: “Vừa rồi Hy Nguyệt nói nhìn thấy anh, muốn tìm anh cùng chơi, tôi còn tưởng rằng anh đang ở căn cứ huấn luyện leo núi, kết quả đi tới thì anh không ở đó.”

Tần Nhân Thiên nhún vai: “Tôi và cô ấy đã ăn cơm tối với nhau, nếu biết cô ấy muốn đến chơi, thì tôi đã chở cô ấy tới rồi.”

“Vậy sao?” Hứa Nhã Thanh có một chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói thêm gì.

đầu óc Hy Nguyệt có chút hồ đồ, giống như bột nhão.

Thật sự là Tần Nhân Thiên, vậy Tần Nhân Thiên giả kia trốn đi đâu rồi? Hơn nữa anh ta vào đây bằng cách nào?

Chẳng lẽ là quét mặt?

“Có phải câu lạc bộ Tày dùng hệ thống quét mặt không?” Cô dùng giọng nói không chút để ý hỏi, giống như chỉ thuận miệng hỏi han.

“Thẻ và người là một, quét mặt trước rồi kiểm tra thẻ.” Hứa Nhã Thanh giải thích.

“Nếu dùng thẻ của người khác cũng được sao?”

“Dùng thẻ của người khác, phải dùng mặt của người khác.” Tần Nhân Thiên trêu chọc.

Cô bĩu bĩu môi: “Xem ra sau này em muốn tới chơi thì phải làm thẻ của riêng mình rồi, muốn mượn thẻ của các anh đều không được.”

Tần Nhân Thiên xoa xoa đầu cô, giống như một người anh trai đang dỗ dành em gái: “Em thì khác, em là người nhà của ban giám đốc, em muốn vào chỉ cần quét mặt là được, không cần thẻ.”

Hy Nguyệt cười xinh đẹp, lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu: “Có đặc quyền thật là tốt.”

Bây giờ cô đã chắc chắn, người này thật sự là Tần Nhân Thiên, không phải kẻ giả mạo.

Nhưng mà cô vẫn muốn xác nhận một chút.

“Em tới phòng trang điểm một chút.”

Cô đứng dậy đi đến một góc khuất, cầm lấy di động, gọi điện thoại cho Tần Nhân Thiên.

Cách đó không xa, Tần Nhân Thiên lấy di động ra, bấm nghe máy: “Có chuyện gì vậy rm?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK