Chương 185
Sau khi xuống xe, Lục Lãnh Phong đưa tay kéo gương mặt cứng ngắc của cô sang hai bên: “Cười cho tôi nhanh lên.”
Cô đổ mồ hôi dữ dội hất tay anh ra: “Nếu bà nội thấy anh bạo lực với tôi như vậy, nhất định sẽ rất lo lắng.”
“Nếu cô không cười, kiếp này cũng đừng hòng cười nữa.” Anh lạnh lùng phun đưa ra lời uy hiếp, giống như cơn giận vẫn chưa nguôi.
Cô rùng mình, dùng sức nhếch môi, nụ cười khoa trưởng giả tạo khiến cơ thể cô lâm nhâm đau nhức.
“Anh có hài lòng chưa?”
“Tốt lắm.” Lục Lãnh Phong hừ nhẹ một tiến, nắm lấy bàn tay của cô, đi vào trong.
Bà cụ Lục là một người hòa nhã, khác hẳn với vẻ kiêu ngạo bà Lục, mẹ của Lục Lãnh Phong.
Nhìn thấy bà cụ Lục, Lục Lãnh Phong cười như một đứa trẻ: “Bà ơi, cuối cùng cháu cũng được gặp bà rồi, cháu nhớ bà quá.”
“Bà cũng nhớ cháu.” Bà cụ Lục cười: “Nàng dâu mà ông nội chọn cho con, con hài lòng chứ?”.
“Hài lòng ạ, là ông nội chọn, sao cháu có thể không hài lòng được chứ?” Lục Lãnh Phong cười lên rất quyến rũ, tựa như nắng chiếu lên tảng băng vậy.
Chỉ có ở trước mặt bà cụ Lục, anh mới có thể nở nụ cười như thế này.
Trong lúc nhất thời, Hy Nguyệt có chút ngẩn ra.
Đây là phù dung sớm nở tối tàn trong truyền thuyết ư, dù đẹp đến đâu cũng chỉ có trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
“Đến đây, Hy Nguyệt, đến chỗ bà này.” Bà cụ Lục vươn tay ra.
Hy Nguyệt bước tới cầm tay bà cụ: “Bà nội, bà phải mau khỏe lại, chúng cháu sẽ đón bà về nhà.”
“Muốn bà mau khỏi bệnh thì tranh thủ cho bà đứa chắt càng sớm càng tốt, khi nào chắt của bà chào đời thì bà sẽ khỏi bệnh hoàn toàn.” Bà cụ Lục cười nói.
Bản thân bà cụ là bác sĩ, nhưng bác sĩ luôn không thể chữa khỏi bệnh cho chính mình.
“Vì để bà khỏe lại, cháu sẽ cố gắng.” Lục Lãnh Phong cười một cách hiếu thuận.
“Hy Nguyệt.” Bà cụ Lục vỗ nhẹ vào tay cháu dâu: “Cháu và Lãnh Phong trước đó chưa gặp nhau bao giờ, còn nhiều chỗ cần làm quen. Tính cách của Lãnh Phong rất giống ông nội, lạnh lùng và nội tâm, sau này nếu nó dám bắt nạt cháu, cháu có thể nói cho bà biết, bà sẽ giúp ngươi dạy dỗ nó một trận.”
“Bà nội, Lãnh Phong rất tốt với con. Anh ấy là ngoài mặt thì là một tảng băng, nhưng trong lòng lại là một mặt trời nhỏ ấm áp.” Hy Nguyệt nhoẻn miệng cười, đến nỗi không khép miệng lại được.
Cô thật ngưỡng mộ bản lĩnh nghiêm túc đàng hoàng nhưng lại nói lời hươu vượn của mình.
“Điểm ấy cũng giống ông nội nó.” Bà cụ Lục cười nói.
Nghe cô nói vậy,bà cụ cũng yên tâm đi rất nhiều.
Thành thật mà nói, bà cụ rất vui vì người gả tới là Hy Nguyệt, chứ không phải Hy Mộng Lan.
Bà cụ đã ra lệnh cho người đến tìm hiểu và nhà Họ Hy, Hy Mộng Lan sống xa hoa lãng phí, kiêu căng tùy hứng, nên không phải là ứng cử viên thích hợp làm cháu dâu. Hy Nguyệt thì lại tốt bụng mà thẳng thắn, giản dị mà đạm bạc, lại không mất đi sự thông minh của mình, đây mới phù hợp với cháu trai của mình
Cả hai cùng ăn trưa với bà cụ, đến lúc nghỉ trưa thì ra về.
Ngay khi cánh cửa phòng bệnh đóng lại, vẻ ấm áp trên mặt Lục Lãnh Phong lập tức biến mất, nụ cười của anh thu lại, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng như trước.