Chương 1122
Anh giống như là hóa đá vậy, cứng ngắc đứng lặng tại chỗ, không biết làm sao.
Hoa Phi thở dài, đi tới vỗ vai một cái: “Anh rể, em không biết ngày hôm qua, anh có chuyện quan trọng gì để có thể để bỏ rơi vợ con. Em muốn nói cho anh là, chị là người có cá tính, chị ấy muốn là ‘lúc ấy’, không phải ‘sau chuyện này’, nên một khi làm sai, dù đền bù ra sao, trong lòng vẫn sẽ canh cánh. Sau này anh làm việc nên cân nhắc kỹ, đừng gây tổn thương cho chị ấy nữa.”
Lục Lãnh Phong đi ra ngoài, một mình ở trong xe ngẩn ngơ rất lâu.
Trong ngực anh như đang đóng những cây đinh, đâm đến chảy máu, khiến anh chẳng thiết sống nữa.
Mỗi một lần, anh vất vả để cho quan hệ của bọn họ tiến thêm một bước, đều sẽ có chuyện xảy ra, khiến mọi thứ hỏng bét và trở lại điểm xuất phát.
Trong lòng Hy Nguyệt, nhất định anh là kẻ chẳng ra gì.
Giọng của cô, tiếng của cô, ánh mắt của cô, tâm trí của cô, đều đầy sự oán hận với anh.
Hận anh giữ cô bên mình, hận anh không chịu buông tay.
Người chồng mà cô yêu, người chồng cô muốn cùng chung sống, nhất định không phải là anh!
Một suy nghĩ như thiên đường, một suy nghĩ như địa ngục.
Chẳng qua là có chút khác biệt, hôn nhân của anh một lần nữa rơi vào vòng nguy hiểm.
…
Hy Nguyệt ngồi ở trong xe, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ.
“Đi đến nhà họ Hứa sao?” Khải Liên hỏi.
“Không cần, tùy tiện vòng vòng một chút đi.” Hy Nguyệt hất tay, vốn dĩ cô đâu định đến đó, chỉ là tức giận với Lục Lãnh Phong mới cố ý nói như vậy.
Túi sữa nhỏ mở miệng: “Mẹ, tại sao không đến nhà ba, con đã nhắn tin Zalo cho ba, nói chúng ta sẽ đến. Ba đang trên đường từ công ty về nhà. Nếu chúng ta không đi, ba sẽ đau lòng.”
Đầu Hy Nguyệt đổ đầy mồ hôi.
Trẻ con đúng là trẻ con, tùy tiện một câu nói, thì sẽ coi là thật.
“Nếu ba con về rồi thì đi đến đó.”
Hứa Nhã Thanh luôn đặt cô và con lên đầu tiên, mà Lục Lãnh Phong luôn cho cô xếp cuối. Trong lòng anh ra, luôn có thứ quan trọng hơn cô và con.
Chung quy đều là anh không quan tâm đến cô, không yêu cô, miễn cưỡng giữ cô lại chỉ để thoả mãn nhu cầu, y hệt như ông của anh.
Khi bọn họ tới, Hứa Nhã Thanh đã ở đó rồi.
“Cục cưng, nhớ ba sao?” Anh ôm lấy con trai, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ bé.
“Mẹ cũng nhớ ba, ngày hôm qua mẹ đi khám thai, bố Ma Vương để mẹ ở bệnh viện chạy mất, mẹ đang nóng giận, có thể phải ly dị với bố Ma Vương.” Túi sữa nhỏ rụt vai, thở dài, mặt nhăn nhó.
Trong gió nhìn Hy Nguyệt rất khó coi, cô muốn đánh một cái.
“Hứa Kiến Quân, nói chuyện đàng hoàng đi?”
Hứa Nhã Thanh đặt con xuống, ôm lấy vai: “Anh là ba của con có gì mà không được nói.”
Đi vào phòng, anh ta lấy một cốc nước ép hoa quả tươi cho cô.