Chương 950
Sắc mặt của Hy Nguyệt trở nên âm trầm, người làm của nhà họ Lục hầu như trên tư liệu có ghi chép thông tin liên lạc của Facebook và Zalo, nếu bà Lục liên lạc được với cô ta thì cũng là điều rất bình thường.”
Nhưng thời gian này là lúc mấu chốt, sao bà ta lại đùa giỡn với cô bằng thủ đoạn hèn hạ này, bà ta được lợi ích gì chứ?”
Lục Lãnh Phong sai người điều ra lịch sử trò chuyện trên Facebook của cô ta, tra được địa chỉ IP, đúng là từ sơn trang của biệt thự Lục Nam.
Lúc này, Lục Vinh Hàn cũng về đến nhà, nghe thấy sự việc có liên quan đến bà Lục, ông giận tím mặt: “Mang người đàn bà ác kia đến đây cho tôi!”
Bây giờ ở sơn trang Lục Nam cũng chỉ có một mình bà Lục ở lại, Y Hạ Minh cũng đã trở về.
Bà Lục vừa vào cửa đã nhìn thấy khuôn mặt âm u của mọi người, trong lòng thấy lo lắng một chút.”
Trực giác nói cho bà ta rằng đây không phải chuyện tốt.
“Vinh Hàm, ông gọi tôi đến có chuyện gì không?”
Trưởng bộ phận bảo an kéo Ngọc Linh đến, Ngọc Linh quỳ dưới chân bà ta gào khóc: “Bà chủ, mau cứu tôi với, mọi chuyện đều là tôi theo lệnh của bà chủ làm, bà cứu tôi với.”
Bà Lục vô cùng sửng sốt: “Lãnh Phong, con đang nói gì thế, sao một chữ mẹ cũng không nghe hiểu vậy?”
Lục Lãnh Phong cẩn thận mở máy tính lên, mở ra lịch sử trò chuyện.
Cả người bà Lục co giật kịch liệt, lập tức bào chữa: “Mấy thứ quỷ quái này trước giờ mẹ chưa từng nhìn thấy, người này chắc chắn là đang giả mạo, muốn hãm hại mẹ. Trong bụng Hy Nguyệt là cháu trai cưng của mẹ, sao mẹ có thể nhẫn tâm ra tay hại họ được? Hơn nữa mẹ đang trong giai đoạn bị giám sát, mỗi ngày mẹ chỉ ngồi chép kinh phật, tu thân dưỡng tính, nếu quậy ra chuyện như vậy thì chẳng phải là tự vác đá nện vào chân mình hay sao?”
Lửa giận của Lục Vinh Hàn bốc cháy hừng hực, căn bản không muốn nghe bà ta giải thích nửa lời: “Bà không cần phải ngụy biện nữa. Địa chỉ IP quả thật là từ biệt thự Lục Nam. Tôi thấy bà là ghi hận trong lòng nên mới tìm cách trả thù Hy Nguyệt. Nếu không phải Hy Nguyệt cảnh giác, tìm ra manh mối thì có lẽ âm mưu độc ác của bà đã thực hiện thành công rồi.”
Cơ mặt bà Lục co giật, vội chạy đến trước mặt con trai, nắm lấy tay anh, nói: “Lãnh Phong, con nhất định phải tin mẹ, chuyện này thật sự không liên quan gì đến mẹ hết, không phải do mẹ làm đâu.”
Trên mặt Lục Lãnh Phong không chút cảm xúc, đôi mắt trầm xuống, phi thường sâu sắc: “Trắng không thể chuyển thành đen, đen cũng không thể chuyển thành trắng được. Chuyện này còn có chút đáng ngờ, con sẽ điều tra rõ.”
Trán Lục Vinh Hàn nổi lên gân xanh, trong lòng ông ấy đã nhận định rằng bà Lục có tội trong lòng, đã cơ bản nhận định bà Lục tội: “Y Linh Lan, chỉ cần bà có chút liên quan gì đến chuyện này, tôi sẽ ấn tay bà ký vào đơn ly dị.”
Hy Nguyệt ngồi ở bên cạnh, trước sau như một mà im lặng. Cô đang âm thầm quan sát bà Lục bởi một người nếu nói dối thì sẽ luôn lộ ra dấu vết.
Thế nhưng vẫn có điều gì đó rất kỳ lạ trong chuyện này.
Cách làm của bà Lục không khỏi quá ngu ngốc sao?
Trực tiếp phơi bày thân phận trên Facebook thì chẳng phải tương đương với việc không đánh đã khai?
Bà Lục tức muốn bể phổi, xông lên trước, thẳng tay tát vào mặt Ngọc Linh “Con khốn, tôi với cô không thù không oán, tại sao cô lại muốn hãm hại tôi?”
Ngọc Linh che mặt khóc lớn: “Bà chủ, tôi không muốn hãm hại bà, tôi chỉ muốn cứu anh trai tôi mà thôi. Nếu người trên Facebook đó không phải là bà thì sao bà lại có thể biết rõ mọi chuyện của tôi như thế được?”
Bà Lục vô cùng tức giận, lại đánh cho cô ta một bạt tai nữa: “Cô đúng thật là đang nói hươu nói vượn.”