Chương 2052
“Không thể nào!” Tư Mã Ngọc Như vô cùng hoảng sợ, mắt bà ta trừng to như chuông đồng, nhìn thấy trong màn hình giám sát, bản thân mình giống như ma quỷ.
Lục Vinh Hàn cũng khiếp sợ.
“Chuyện này chính do em làm mà em cũng không nhớ ư? Thế mà còn không biết xấu hổ vu oan cho người khác.”
Tư Mã Ngọc Như che lỗ tai, liều mạng lắc đầu, cô ta không tin mình lại làm như thế.
Điều đó là không thể nào, tuyệt đối là không phải.
“Đây không phải là do em làm, nhất định có người giả mạo em. Tối hôm qua em vẫn luôn ở trong phòng, không đi đâu hết.”
Bảo vệ lấy ra camera giám sát ở trên lầu, Tư Mã Ngọc Như từ trong phòng đi xuống dưới lầu, toàn bộ quá trình đều được ghi lại rất chi tiết.
Người làm bị dọa đến mức che miệng lại.
“Bà chủ… Bà chủ bị mộng du, còn thích giết người trong mơ.”
“Cô nói cái beep gì thế, sao tôi có thể mộng du, đây không phải là tôi, đây là do người khác đóng giả.”
“Người bị bệnh mộng du không có khả năng biết mình bị mộng du.” Người làm đáp, Tư Mã Ngọc Như tát cô ta một cái.
“Cô mà còn nói thêm câu nữa thì tôi sẽ cắt đầu lưỡi của cô đấy.”
Người hầu ấm ức che mặt.
“Tôi không làm nữa, bà quá nguy hiểm, nếu làm không tốt, nói không chừng tối hôm sau, thứ mà bà đâm không phải gối đầu mà chính là đâm người.” Sau khi nói xong, cô ta chạy ra ngoài.
Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như giống như bị ong vò vẽ chích một cái, lệch sang một bên.
“Tôi cắt tiền lương tháng này của cô.”
“Đi!” Vẻ mặt Lục Vinh Hàn trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Anh sẽ lập tức đưa em đến bệnh viện khám.”
Cả người Tư Mã Ngọc Như run rẩy dữ dội.
“Em không bị mộng du, chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như thế, anh đã thấy em mộng du khi nào chưa?”
Lục Vinh Hàn thở dài.
“Em quả thật không bị mộng du, thế nhưng không phải chức năng thần kinh của em mất cân đối à? Thỉnh thoảng mất ngủ, nghe thấy ảo giác, là do anh mềm lòng, không đành lòng nhìn em vẫn luôn ở bệnh viện tâm thần, làm hại em không thể khỏi hẳn, bây giờ em nhất định phải chữa trị cho thật tốt, nếu không bệnh tình của em sẽ càng lúc càng nghiêm trọng hơn, càng làm ra nhiều chuyện đáng sợ.”
Tư Mã Ngọc Như trợn tròn mắt, lời này giống như nhét một cục xương vào trong miệng cô ta, khiến cô ta không nuốt vào được, cũng không nhả ra được.
Đây giống như là bê đá tự đập chân mình.
Trước đó ở làng du lịch, vì phủ nhận hiềm nghi giết người của bản thân, tự tẩy trắng cho mình, cô ta đã bịa ra những lời nói dối như thế.
Hiện tại nếu như nói với Lục Vinh Hàn mình không có bệnh, chẳng khác gì thừa nhận trước đó mình nói dối.
“Em đã khỏi rồi, đó chẳng qua chỉ là một chút vấn đề nhỏ mà thôi, hiện tại em dùng thuốc điều tiết nội tiết, khống chế chứng bệnh tiền mãn kinh, không xuất hiện bất kỳ triệu chứng khác thường nào.”