Chương 1445
“Đứa trẻ ở với Finn.” Lục Lãnh Phong nhẹ nhàng trả lời.
Khi nghe thấy cái tên này, Hy Nguyệt lập tức trở nên vô cùng tức giận.
“Gần đây, tôi vẫn luôn có một câu hỏi. Rốt cuộc Finn làm bia đỡ đạn cho anh, hay là anh ta và Kiều An hợp tác để lừa anh? Nếu là trường hợp hai, thì anh chắc chắn đã sớm để anh ta cút đi rồi, làm sao còn có thể để anh ta ở lại bên anh làm việc. Lẽ nào là trường hợp thứ nhất sao?”
Từng câu chữ của cô đều thể hiện sự nghi ngờ đối với anh, anh cáu kỉnh và buồn chán, như một con thú bị thương, gấp gáp thở không ra hơi.
“Hy Nguyệt, anh đã nói rồi, nếu như anh có con riêng, anh sẽ tự cung, xuất gia làm hòa thượng. Lời nói của anh nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối không nuốt lời.”
Anh nghiến chặt răng nói điều này.
Những nghi ngờ của cô sắp làm anh phát điên.
Cả đời này anh ghét nhất là đi giải thích, nếu đổi sang người khác, anh sẽ không lãng phí chút nước bọt nào mà đi giải thích.
Nhưng cô là vợ anh, là người phụ nữ anh trân trọng nhất, anh không muốn cô luôn có suy nghĩ rằng mình bị cắm sừng, không thể dứt ra được.
Trái tim của Hy Nguyệt đã đau đớn cả ngày nay, sau khi vào biệt thự, cảm giác này không hề giảm đi mà còn tăng lên theo thời gian, nó vừa thắt chặt lồng ngực vừa kích thích thần kinh của cô.
Khi cơn đau lên đến tột cùng, nó trở nên tê dại, như thể lục phủ ngũ tạng đều biến mất, chỉ còn mỗi bộ da bên ngoài.
“Tôi không muốn bất cứ điều gì khác, miễn là anh có thể thực hiện thỏa thuận.”
Lục Lãnh Phong nắm chặt cằm cô, tức giận mà nói từng từ từng chữ một: “Một khi anh đã dám ký, thì anh sẽ không sợ gánh chịu hậu quả. Thỏa thuận này không thể có hiệu lực được. Hôm nay em thật là mất hứng quá, anh sẽ cho em ghi nợ, đợi đến ngày anh rửa sạch được nỗi oan này, anh sẽ tính với em cả gốc lẫn lãi.”
Anh đã khổ tâm chuẩn bị kỹ lưỡng từ lâu, muốn tạo bất ngờ cho cô, không ngờ cuối cùng thứ anh nhận được lại là một gáo nước lạnh dội vào đầu, khiến anh vô cùng đau lòng.
Một nụ cười thê lương từ từ hiện ra trên mặt Hy Nguyệt: “Tôi cũng mong có ngày này!”
Nhưng điều đó là không thể.
Căn phòng được bao phủ bởi sự im lặng ngột ngạt.
Không ai trong hai người họ nói thêm câu nào nữa.
Không khí im ắng và gần như nghe thấy tiếng thở gấp gáp và nhịp tim đập mạnh.
Một lúc lâu sau, giọng nói trầm thấp của Lục Lãnh Phong truyền đến như một cơn gió lạnh: “Hy Nguyệt, trong lòng em có phải anh là người có cũng được mà không có cũng được? Em không hề quan tâm đến anh chút nào?”
“Không.” Hy Nguyệt lắc đầu: “Anh là chồng tôi, là bố của con tôi, anh là người quan trọng nhất đối với tôi, vì vậy tôi phải hết sức thận trọng đối với mọi chuyện của anh. Tôi sẽ không tùy tiện tin anh, mà cũng không tùy tiện tin vào người khác, tôi chỉ tin tưởng vào phán đoán của chính mình.”
Lục Lãnh Phong không biết nên vui hay nên buồn, hai cánh tay anh ôm lấy đầu, nhìn về bầu trời đầy sao trên đầu, ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm: “Em có còn nhớ lời thề của anh trong lễ cưới không? Từng câu từng chữ mà anh nói, anh sẽ dùng cả đời để chứng minh no.”
Trái tim của Hy Nguyệt như bị đánh một cái.
Lục Lãnh Phong là vị thần của chín tầng trời, thân phận vô cùng cao quý, sự bất khả chiến bại đó, sự kiêu ngạo ngang ngược đó.
Anh muốn tìm phụ nữ, e rằng cũng sẽ quang minh chính đại, không cần phải lén lút làm gì.