Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng - Diệp Hy Nguyệt - Lục Lãnh Phong (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1185

Quả đúng là sao Hỏa của giới kinh doanh và quyền lực, trăm trận trăm thắng bất khả chiến bại, tập đoàn Mã thị to lớn như vậy cũng bị Lục Lãnh Phong làm cho đảo lộn hết cả.

Lâm Đại Dao uống hớp nước, giấu đi dòng suy nghĩ đang diễn ra trong đầu mình.

Cô chỉ muốn nhìn thấy nhà họ Mã sụp đổ, phượng hoàng mà rụng lông thì cũng chẳng bằng một con gà, đến lúc đó nhìn xem Mã Trúc Mai còn có thể ngạo mạn và độc đoán được nữa không.

“Ngọc Thanh, nếu như ông ngoại và cô Lục cãi nhau, em sẽ giúp ai?”

Tư Mã Ngọc Thanh bĩu môi: “Em còn chả thèm quan tâm, người lớn phức tạp quá mà, em mới chỉ là một đứa trẻ thôi.”

Lâm Đại Dao cười nói: “Nói cũng đúng, trẻ con không quản việc lớn, ngoan ngoãn mà chơi đã tốt lắm rồi.”

Uống liền ba bát nước to, Tư Mã Ngọc Thanh ợ một hơi, quay đầu nhìn Hy Nguyệt cười toe toét: “Chị gái xinh đẹp, sau này lúc nào mọi người đi chơi, hãy gọi em nhá?”

“Được nha.” Hy Nguyệt vừa nói vừa cầm khăn giấy lau miệng cho cậu bé.

Mặc dù Tư Mã Minh Thịnh và Mã Trúc Mai đều không phải là người tốt, nhưng đứa trẻ này lại không hề có thói toan tính, xấu xa như họ, Tư Mã Ngọc Thanh vẫn rất trong sáng, ngây thơ, thuần khiết, hi vọng sau này sẽ không vì tiền tài danh vọng mà đánh mất đi bản tính của mình.

Uống nước xong, bọn trẻ chạy ra bãi biển xây lâu đài cát.

Hoa Phi nắm tay Lâm Đại Dao đi dạo trong làn sóng dập dìu.

Hy Nguyệt ngồi trên ghế chờ, nhìn theo bọn họ, nở nụ cười tươi: “Em thấy, Hoa Phi thật ra rất thích Đại Dao, em sẽ mai mối hai người bọn họ.”

Lục Lãnh Phong chắp tay sau gáy, dáng điệu lười nhác: “Lâm Đại Dao cũng không đơn giản, tin mật báo lần trước là do cô ấy gửi, đúng không?.”

Lục Lãnh Phong có đôi mắt nhạy bén, tinh tường như chim ưng, có thể dễ dàng nhìn ra mọi bí mật dù đã được che giấu kỹ lưỡng.

“Không ai hoàn hảo cả, con gái ngây thơ quá cũng không tốt, chỉ cần Đại Dao thật lòng yêu Hoa Phi là được rồi. Anh nhìn em đi, em cũng không thật sự ngốc nghếch, đúng không?.”

Đôi môi mỏng của Lục Lãnh Phong lộ ra nụ cười ranh mãnh: “Thế ư? Sao anh không nhìn ra nhỉ?”

Hy Nguyệt tối sầm mặt, hai tay chống nạnh, hằn học nhìn anh: “Có mà mắt anh kém ấy, đến lúc phải đi khám rồi đó.”

Anh vươn tay ôm vai cô: “Mắt anh kém thì sao có thể cưới em được?”

Hy Nguyệt nhăn mũi: “Chúng ta được hứa hôn từ khi còn trong bụng mẹ, anh cũng chẳng phải tình nguyện cưới em, ngày nào cũng muốn đuổi em đi mà.”

Ngón tay thon dài của anh vuốt ve má cô: “Bây giờ anh lại muốn chiều chuộng em mỗi ngày.”

“Em muốn xuống nước chơi.” Hy Nguyệt đứng lên, chạy về phía bãi biển.

Lục Lãnh Phong nở nụ cười đầy tà ý, anh cũng đứng dậy đi theo cô.

Những con sóng vỗ nhẹ trên mặt biển tạo thành bọt nước trắng xóa.

Hy Nguyệt thích thú đuổi theo những làn sóng, vừa chạy vừa cười khúc khích, tiếng cười hòa cùng tiếng sóng biển.

“Anh còn nhớ lần đầu anh nhìn thấy biển là hồi tám tuổi. Lúc đó bố đi công tác, anh cùng bố đến nơi này. Anh thích thú lắm, cứ chạy trên cát mãi mà không biết mệt, còn đi nhặt rất nhiều vỏ sò nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK