Chương 2139
“Dạ.” Tư Mã Ngọc Thanh gật đầu, thổi một cái, sau đó cắn một miếng: “Vị đậu phộng, ăn ngon thật.”
Hy Nguyệt cười nói: “Ngọc Thanh, cháu ở đây đã quen chưa?”
“Quen ạ, đặc biệt quen.” Tư Mã Ngọc Thanh gật đầu như gà con mổ thóc: “Ngày hôm qua cô gọi điện tới, bảo cháu về nhà, cháu không muốn trở về đâu, không cẩn thận nửa đêm cô ấy nổi điên, cắt cháu ra như cắt dưa hấu.”
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Lục Vinh Hàn đều nhìn chằm chằm Tư Mã Ngọc Như uống thuốc, cô ta uống mơ mơ màng màng, lúc nửa đêm tất nhiên sẽ không đứng dậy mộng du.
Hoa Vô Song chậc chậc: “Mộng du này đúng là rất dọa người, nhất là có khuynh hướng bạo lực.”
Tư Mã Ngọc Thanh rụt cổ: “Cô vặn đầu con chuột đồng nhỏ của cháu ra, còn lột da của nó, cháu đều bị dọa đái ra quần. Cháu cảm thấy cô ấy đã sớm không phải là cô cháu, mà là người ngoài hành tinh.”
“Là từ sao hỏa tới sao?” Kiến Dao nghiêng đầu, tò mò chớp to mắt.
“Có lẽ là sao hỏa, có lẽ là titan, hoặc là từ bên ngoài hệ mặt trời.” Sau khi Tư Mã Ngọc Thanh nói xong thì gãi đầu: “Khi nào Kiến Quân trở về vậy ạ? Cháu muốn đi lái phi thuyền vũ trụ rồi.”
“Chủ nhật anh trai sẽ trở về, đợi anh ấy trở về chúng ta cùng lên sao hỏa chơi.” Kiến Diệp nói.
Hoa Vô Song vẫn nhớ tới chuyện của Đỗ Thị: “Lãnh Phong, hợp tác sẽ không tạm dừng đúng không? Hai ngày nay cổ phiếu của Đỗ Thị đã giảm không ít.”
Lục Lãnh Phong nhún vai, bộ dạng giống như Càn Khôn nằm trong tay: “Cô, cô phải vững vàng.”
Đôi mắt Hoa Vô Song khẽ chớp, nếu anh nói như vậy, nói vậy có dự tính của anh. Nếu bà cụ không áp Đỗ Di Nhiên đến nhà họ Lục chịu đòn nhận tội, chuyện này đừng hi vọng có thể giải quyết thỏa đáng.
Lâm Đại Dao uống một ngụm trà, nói: “Dù gì Đỗ Di Nhiên cũng là thiên kim nhà giàu, sao làm như không tìm được đàn ông vậy.”
Cô ấy phát hiện, mỗi lần nhìn thấy anh rể, Đỗ Di Nhiên sẽ như ruồi bọ thấy mật, giống như đói.
Hy Nguyệt cười mỉa nói: “Có thể là thiếu tình yêu.”
Hoa Vô Song bĩu môi: “Cô ta làm kẻ thứ ba tới mức nghiện, một ngày không đi cậy góc tường, trong lòng sẽ ngứa ngáy.”
Ăn cơm tối xong, Lục Lãnh Phong và vợ đi dạo ở trong vườn hoa.
Kiến Dao chạy tới, đôi mắt nhìn chằm chằm bụng mẹ không chớp.
“Bố, bụng của mẹ thật to, bên trong là cục cưng nhỏ ạ?”
Bà Lý nói với cô bé, sở dĩ bụng mẹ cô bé càng lúc càng to giống như quả bóng hơi, là vì bên trong có một cục cưng nhỏ. Trước khi cô bé và Kiến Diệp sinh ra cũng ở trong bụng mẹ giống y như vậy.
Lục Lãnh Phong vuốt ve đầu cô bé: “Bên trong là một cục cưng nhỏ, là em trai hoặc em gái của các con, rất nhanh sẽ sinh ra.”
Kiến Dao chớp đôi mắt to đẹp: “Là người nào bỏ cục cưng vào trong bụng mẹ vậy ạ?”
Lục Lãnh Phong bị sặc: “Đương nhiên là bố bỏ.”
“Con và Kiến Diệp cũng là bố bỏ vào ạ?” Vẻ mặt Kiến Dao tò mò.
Lục Lãnh Phong đỡ trán, bây giờ tiến hành loại giáo dục này đối với trẻ con, có phải sớm một chút rồi không?