Chương 1004
“Nếu anh Thời Thạch còn sống thì hai ngườ bọn họ có thể đi làm xét nghiệm ADN để xem hai người có đúng là có quan hệ huyết thống hay không.” Hoa Phi vừa cười vừa nói.
Mẹ Hy đi vào phòng bếp rồi mang thức ăn ra. Hôm nay bà ấy đã làm những món ăn mà con rể thích ăn.
“Hy Nguyệt à, con mới Nhân Thiên về nhà ăn cơm thì phải báo cho mẹ một tiếng chứ, để mẹ còn chuẩn bị mấy món mà Nhân Thiên thích ăn.”
Tần Nhân Thiên cười cười: “Không sao đâu cô. Cô nấu món gì con đều thích ăn cả.”
Lục Lãnh Phong ngồi ở một bên mà yên lặng không nói gì. Anh cảm thấy sự xuất hiện đột ngột của Tần Nhân Thiên ở Giang Thành rất không bình thường. Anh thực sự không tin anh ta chỉ đơn giản là đến đây chơi.
Hy Nguyệt cũng không để ý tới anh. Cô cứ như vậy mà ngồi nói chuyện với Tần Nhân Thiên mà quên đi sự tồn tại của anh.
Anh thật sự nhịn không được mà đưa tay khoác lên vai cô rồi nói: “Em theo anh vào phòng một chút.”
Hy Nguyệt không muốn để ý tới anh, nhưng ở đây có nhiều người như vậy, cô cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng. Vì vậy, cô chỉ có thể cực kỳ miễn cưỡng đứng lên rồi đi theo anh vào phòng.
Đóng cửa lại, sự u ám trên mặt anh cũng dẫn được lộ ra: “Sao em lại gặp được Tần Nhân Thiên vậy?”
“Lúc tôi đi thăm bà nội, anh ta cũng có ở đây, cho nên vô tình gặp phải.” Hy Nguyệt hời hợt nói.
Ánh mắt Lục Lãnh Phong càng sâu, đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi sao?
“Không phải anh đã nói với em là em nên giữ khoảng cách với Tần Nhân Thiên, sao em lại quên mất rồi?”
Hy Nguyệt mỉa mai: “Mặc dù tôi không hiểu Tần Nhân Thiên, nhưng tôi lại càng không hiểu anh. Có đôi khi tôi cảm thấy anh còn nguy hiểm hơn anh ta. Bởi vì anh là người cùng gối với tôi, nếu anh lừa dối tôi, tôi thậm chí còn không có cơ hội để trốn thoát.”
Gân xanh trên trán Lục Lãnh Phong chợt nổi lên. Anh nắm lấy vai cô: “Thời Thạch đã chết rồi. Em cứ nhất quyết vì một người đã chết từ bảy năm trước mà xảy ra mâu thuẫn với anh sao?”
Cô dồn hết sức lực để đẩy anh ta: “Mặc dù anh ấy đã chết, nhưng kẻ giết anh ấy vẫn còn sống, cho nên tôi không thể buông bỏ.”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh lúc này có một khối cơ bắp đang co giật một cách mạnh mẽ: “Không phải chúng ta đã nói rồi sao? Em cho anh ba tháng, ba tháng sao anh nhất định sẽ bắt anh ta đi nhận tội.”
Cô nhìn anh với một ánh mắt đầy u ám. Những lời chỉ trích trong mắt cô giống như một mũi tên đâm xuyên qua trái tim anh.
“Thực ra, anh đã biết ai là kẻ đã giết anh ấy rồi, phải không? Chỉ là anh vẫn luôn cố tình trì hoãn thời gian, không muốn nói cho tôi biết. Tôi đã hứa sẽ cho anh ba tháng, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ tha thứ cho sự lừa dối của anh. Tôi luôn cho rằng anh là một người đàn ông đứng đắn, nhưng tôi thật không ngờ anh lại một kẻ đạo đức giả, cứ dùng lời nói dối này để lấp lời nói dối khác. Anh quả thực là một bậc thầy về diễn xuất.”
Vai của Lục Lãnh Phong chợt co thắt lại, giống như bị trúng một viên đạn. Anh muốn giải thích, nhưng khi đôi môi mấy máy, anh lại không có từ nào để nói ra.
“Kết quả của chuyện này đúng là không như những gì anh đã tưởng tượng. Hơn nữa, anh cũng không mong mọi chuyện trở nên phức tạp như vậy. Nhưng anh hứa với em, anh chắc chắn sẽ làm điều đó. Anh chỉ cần ba tháng, ba tháng sau anh sẽ nói với em tất cả mọi thứ. Vì vậy, em nhất định phải tin anh.”
“Tôi có thể cho anh ba tháng, nhưng anh cũng đừng mong đợi chúng tacó thể trở về như trước đây.” Cô lạnh lùng để lại những lời, đi ra ngoài.
Lục Lãnh Phong vừa cảm thấy buồn bực mà cũng thấy thật phiền não, nhưng anh lại không có cách nào để giải tỏa mà chỉ có thể hung hăng đánh vào vách tường một cái.