Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng - Diệp Hy Nguyệt - Lục Lãnh Phong (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1005

Mỗi khi mối quan hệ của hai người bọn họ trở nên hài hòa hơn một chút thì lại có một sự cố đột ngột xảy ra và kéo bọn họ trở lại vạch xuất phát. Điều này đã làm cho mọi nỗ lực của anh đều biến thành tro bụi.

Sau khi mẹ Hy làm xong món súp thì lập tức gọi tất cả mọi người vào ăn tối.

Tần Nhân Thiên ăn một cách rất ngon miệng: “Cô ơi, cô nấu món ăn rất ngon. Con đã lâu rồi chưa được ăn một món ngon như vậy.”

“Nếu thích ăn thì hãy ăn nhiều hơn một chút.” Mẹ Hy mỉm cười.

Tần Nhân Thiên uống một ngụm canh rồi nở một nụ cười mê người: “Con đột nhiên phát hiện ra con không nên gọi là cô. Nếu Hy Nguyệt đã là em gái kết nghĩa của con thì cô nên là mẹ nuôi của con còn chú nên là bố nuôi của con và Hoa Phi cũng là em trai của con.”

“Cũng có thể coi là như vậy.” Mẹ Hy mỉm cười tốt bụng.

Tần Nhân Thiên bưng ly rượu trong tay lên: “Vậy con xin kính bố nuôi và mẹ nuôi một ly.”

“Tốt, tốt.” Bố Hy mỉm cười rồi nâng ly rượu vang lên và uống với anh ta một ly. Còn mẹ Hy thì lấy trà thay rượu.

Trong mắt Lục Lãnh Phong chợt hiện lên một tia lạnh lẽo không thể diễn tả được. Anh vẫn luôn cảm thấy Tần Nhân Thiên đang có dụng ý khác.

Bốn năm trước, Hứa Nhã Thanh đã dùng vẻ ngoài làm vỏ bọc để khiến anh ta tê liệt, làm cho anh mất đi cảnh giác và không kịp thời ngăn cản âm mưu của anh ta.

Tần Nhân Thiên đừng hy vọng vào việc có thể bắt chước anh ta.

Anh sẽ không bao giờ để chuyện đó có thể xảy ra thêm một lần nữa nữa. Anh không cho phép ai có suy nghĩ mờ ám với người phụ nữ của mình.

“Bố ơi, hai người bố vợ và con rể chúng ta cũng hiếm khi được ăn một cơm cùng nhau. Vì thế, hôm nay con sẽ uống hai ly với bố.”

Anh cầm chai rượu lên, đang định rót rượu vào ly thì bị Hy Nguyệt nhanh tay đoạt lại: “Anh không thể uống rượu, một giọt cũng không thể uống được.”

Anh xua tay: “Anh không sao. Dù sao hôm nay cũng là một ngày hạnh phúc nên anh muốn uống một chút.”

Trong thực tế, anh lại không hề cảm thấy hạnh phúc mà chỉ thấy chán nản. Chỉ là sau khi cô bị trêu chọc, trái tim thấy vô cùng khó chịu nên anh mới muốn uống rượu.

Hy Nguyệt tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch mà mắng anh: “Dạ dày của anh vẫn luôn không được tốt. Mà bác sĩ cũng đã nói, anh không được đụng vào rượu dù chỉ là một giọt nhỏ.”

Hoa Phi nhận chai rượu từ trong tay chị gái: “Đúng vậy, anh rể, anh không thể uống rượu. Bốn năm trước, sau khi chị gái gặp tai nạn, anh vẫn luôn uống rượu, uống đến mức bị bệnh dạ dày. Bây giờ chị gái em đã về rồi, anh cũng phải chăm sóc cái dạ dày của mình cho tốt. Đừng đụng đến rượu nữa.”

Mẹ Hy: “Chuyện gương vỡ lại lành của hai đứa đến cũng không dễ dàng gì. Sau này hai đứa nhất định phải biết quý trọng lẫn nhau.”

Trong miệng Lục Lãnh Phong giống như đang ngậm một mảnh hoàng liên, cực ký đắng. Cảm giác đắc này lan truyền từ đầu lưỡi đến toàn bộ nội tạng bên trong anh.

Cô chính là vật báu đã mất nhưng được tìm lại của anh, anh cũng rất muốn trân trọng cô. Nhưng trong lòng cô lại không có vị trí của anh mà chỉ có Hứa Thanh Nhã và tên Thời Thạch đã chết kia.

Anh cố gắng kéo khóe miệng ra, từ cơ bắp cứng nhắc vắt ra một nụ cười: “Mẹ yên tâm, con và Hy Nguyệt nhất định sẽ sống với nhau đến già. Con sẽ không bao giờ để cô ấy rời bỏ tôi nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK