Chương 747
“Mụ đàn bà xấu xa, thả tôi ra.” Bàn tay nhỏ bé của cậu đánh lên trên mặt của Lục Kiều Sam.
Lục Kiều Sam cực kì yêu quý khuôn mặt của mình, bị túi sữa nhỏ đánh một cái, thì vô cùng tức giận, lửa giận bốc lên hừng hực, cộng thêm cậu bé lại là con trai của Hy Nguyệt, cô ta càng hận đến nghiến răng.
“Thằng con hoang, dám đánh mặt tao, mày chết đi.”
Cô ta nâng cao người đứa bé lên, sử dụng hết sức lực cả người, điên cuồng ném văng ra ngoài.
“Tiểu Quân!” Hy Nguyệt hoảng sợ gào thét, xông lên muốn đón lấy con trai, Khải Liên và những người khác cũng vọt tới.
Đáng tiếc bọn họ đều chậm một bước.
Nhưng đứa bé cũng không bị rơi xuống mặt đất, mà là rơi vào một trong vòng tay khỏe mạnh mà có lực.
Là Lục Lãnh Phong.
Anh vừa đi tới cửa liền thấy cảnh này, nhào tới nhanh như chớp, đỡ lấy đứa bé một cách chính xác.
“Chú Ma Vương, cháu biết nhất định chú sẽ đến cứu cháu mà.” Túi sữa nhỏ ôm cổ của anh, nước mắt rưng rưng, thân thể nhỏ cũng bởi vì quá mức sợ hãi mà run lẩy bẩy.
“Không sao, Tiểu Quân.” Lục Lãnh Phong nhẹ nhàng vuốt đầu của cậu bé, thấp giọng an ủi.
“Chú Ma Vương, cô ta là phù thủy xấu xa, cô ta muốn bắt mẹ đi.” Túi sữa nhỏ chỉ vào Lục Kiều Sam, trên khuôn mặt nhỏ đều là vẻ tức giận.
“Nhất định chú sẽ giúp cháu trừng trị mụ phù thủy xấu xa này.” Một sát khí nổi lên từ sâu trong đôi mắt lạnh băng của Lục Lãnh Phong.
Lục Kiều Sam giật nảy rùng mình, cuống quít trốn ra phía sau bà Lục.
Hy Nguyệt siết chặt nắm đấm, sự căm thù dày đặc hiện lên mặt của cô, tràn đầy lòng của cô.
Bốn năm trước cô ta đã nghĩ ra trăm phương ngàn kế để giết chết con của cô. Hiện tại lại muốn ném con của cô ngã chết, nếu như không phải Lục Lãnh Phong xuất hiện, kịp thời đón lấy đứa bé, hậu quả khó mà lường được.
Cô quay người đi vào trong phòng khách, tất cả mọi người đều đang ở trong sân, không có ai chú ý tới cô.
Cô rút con dao gọt trái cây từ trong đĩa hoa quả ra, đi về hướng Lục Kiều Sam.
Lục Kiều Sam đưa lưng về phía cô, tất cả sự chú ý đều trên người Lục Lãnh Phong, chỉ sợ Lục Lãnh Phong trừng phạt cô ta, hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại của Hy Nguyệt.
“Lãnh Phong, cũng chỉ là một đứa con hoang thôi, chết thì chết, có gì mà phải để ý.”
Không thể nghi ngờ là lời này đã kích thích Hy Nguyệt, khơi dậy tất cả sát ý trong lòng cô lên.
Nữ nhân vì mẫu thì mạnh, vì bảo vệ mình hài tử, các cô là có thể đánh bạc mệnh tới.
“Lục Kiều Sam, cô chết đi!” Cô cứa một phát lên trên lưng Lục Kiều Sam.
Phía sau Lục Kiều Sam lập tức da tróc thịt bong, máu tươi văng khắp nơi.
Cô ta thét lên giống như giết heo, lảo đảo nghiêng ngả chạy ra bên ngoài, “Giết người rồi, Hy Nguyệt muốn giết tôi, cô ta muốn giết tôi!”
Cô ta vấp phải một cục đá, ngã mạnh xuống mặt đất, giãy giụa mấy lần, muốn đứng lên, nhưng thất bại.
“Lục Kiều Sam, chị dám giết con của tôi, hôm nay tôi sẽ tính một lượt nợ mới và nợ cũ với chị.” Hy Nguyệt đi từng bước từng bước về hướng cô ta.