Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng - Diệp Hy Nguyệt - Lục Lãnh Phong (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1894

Trong đầu Kiều An lập tức xuất hiện một bóng dáng người, nhưng cô ta không có nói ra, mà dùng biểu tình khiếp đảm nhìn qua Hy Nguyệt: “Mợ chủ Lục, cô thật sự không có hạ độc con của tôi sao?”

Hy Nguyệt bình tĩnh, tự nhiên nhìn qua cô ta: “Hôm qua, cô rõ ràng tận mắt nhìn thấy bọn trẻ con ăn trái cây xay trong bình. Nếu tôi muốn hạ độc, sao lại tự mình cho đứa nhỏ ăn hả?”

Trong lòng Kiều An hiểu rất rõ, độc này không phải do Hy Nguyệt hạ vào, buổi sáng cô ta ra cửa, còn nếm qua một muỗng trái cây xay nữa, nếu có độc như lời nói thì chắc chắn cô ta cũng sẽ có phản ứng, sẽ không thể nào bình thường được như vậy.

Nhưng mà, cô ta không có ý định giúp Hy Nguyệt tránh thoát hiềm nghi, khiến mình tiến lui khó xử.

“Mợ chủ Lục, chỉ cần cô nói không có thì tôi sẽ tin tưởng cô.” Lời này có một ý vị lấy lòng Hy Nguyệt.

Lục Lãnh Phong sai người sang thăm dò căn phòng của Kiều An.

Từ tối hôm qua cho tới hôm nay, có hai người đi qua căn phòng của cô ta.

Một người là Tư Mã Ngọc Như, một người khác là nhân viên phục vụ quét dọn phòng.

Khải Liên nói cho anh biết, chuyện xảy ra sau khi nhân viên phục vụ vội vàng bước ra ngoài, muốn rời khỏi làng du lịch, nhưng bị bảo vệ ngăn cản lại.

Trải qua thẩm vấn, bà ta khóc thừa nhận, là lúc mình quét dọn căn phòng đã bỏ thêm bột anh đào vào trong thạch trái cây.

“Tôi nhất thời tham tiền nên ngu muội, tôi nghĩ đối phương chỉ muốn đùa ác một chút, không nghĩ tới là muốn giết người.”

“Là ai sai bà làm như thế?” Khải Liên hỏi.

“Cô ấy nói mình là thuộc hạ của mợ chủ Lục, còn nói tôi giúp mợ chủ Lục làm việc xong sau này sẽ có không ít chỗ tốt.” Nhân viên phục vụ nói.

Nghe nói như vậy, Hy Nguyệt chấn động mạnh mẽ: “Hình dáng người đó như thế nào?”

“So với tôi không khác lắm, người đó mang theo khẩu trang và mũ, thấy không rõ mặt.” Nhân viên phục vụ thành thật trả lời.

Sau khi tra hỏi nửa giờ, cảnh sát đã dẫn nhân viên phục vụ đi.

Hy Nguyệt cũng đã nhìn ra, có người đang cố ý vu oan hãm hại cho cô.

Trên khuôn mặt đẹp trai của Lục Lãnh Phong mang theo lệ khí, không cần đoán thì anh cũng biết đó là do ai làm.

“Con chuột này luồn lên nhảy xuống hoài, cứ không chịu yên tĩnh nữa mà.”

Lục Vinh Hàn đến bệnh viện đón Tư Mã Ngọc Như trở về.

Tư Mã Ngọc Như không để ý tới đau đớn mà đi tìm ngay Kiều An.

Cô ta nhất định phải thúc đẩy kế hoạch này, để Kiều An và Hy Nguyệt cùng xé lẫn nhau, đấu một trận với Hy Nguyệt.

“Cô gái kia sự là đồ nghiêp chướng mà, trong lòng của cô ta nhất định xem mẹ con tôi là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, muốn trừ khử chúng tôi để sảng khoái. Tôi không thể ngồi đây chờ chết được, đến lúc phải phản kích rồi.”

Kiều An lộ ra vẻ mặt oán thán: “Cô không muốn cố gắng phản kích sao? Nhưng muốn cầm trứng chọi lại đá hay sao?”

Tư Mã Ngọc Như vỗ vỗ bả vai của cô ta: “Cô đừng lo lắng, tôi sẽ giúp cô.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK