Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng - Diệp Hy Nguyệt - Lục Lãnh Phong (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1721

Một cơn gió thổi qua, cánh hoa rơi như những hạt mưa.

Một bàn tay nõn nà từ giữa không trung vươn ra bắt lấy một cánh hoa: “Ba đứa nhỏ thật biết chọn chỗ, thật đẹp.” Hy Nguyệt nở nụ cười.

“Chị xinh đẹp!” Đôi mắt Tư Ngọc Thanh đột nhiên sáng lên, cậu bé nhảy khỏi thảm, vui mừng ôm lấy cô bé: “Em nhớ chị nhiều lắm.”

“Chị cũng nhớ em, Ngọc Thanh.” Hy Nguyệt âu yếm xoa đầu cậu bé, cùng cậu bé ngồi trên thảm.

“Chị gái xinh đẹp, có phải chị đã cãi nhau với cô trước khi cô chuyển tới sống cùng dượng đúng không?”

“Cô không cãi nhau với chị, nhưng cô ấy đã phạm rất nhiều sai lầm nghiêm trọng, không thể sống trong nhà họ Lưu được nữa”. Hy Nguyệt giải thích.

Dù sao thì cậu bé vẫn là một đứa trẻ, và cậu bé không thể hiểu được những gì Tư Mã Ngọc Như đã làm.

Tư Mã Ngọc Thanh không hiểu, nhưng trong mắt cậu bé, cô là người vô cùng tàn nhẫn: “Em biết, cô quá độc ác, mọi người đều rất hận cô, không ai muốn sống cùng cô cả, chỉ có dượng là nguyện ý chung sống với cô thôi.”

Hứa Kiến Quân rủ mắt, hàng lông mi dài dày phủ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy giận dỗi: “Cháu hơi nhớ ông nội. Cháu thích chơi cờ vây với ông nhất.”

Lục Sênh Hạ cũng rất nhớ bố mình, nếu bây giờ ông ấy quay về, anh cả có lẽ sẽ tha thứ cho ông. Nếu đợi đến lúc mẹ cả lớn tái hôn, rời khỏi Lục Lam ông ấy muốn quay trở về e rằng sẽ rất khó khăn, anh nhất định sẽ không tha thứ cho ông ấy.

Tư Mã Ngọc Thanh chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Chị có muốn cùng em trở về gặp dượng không? Từ giờ tới tối cô sẽ không có nhà đâu.”

“Không cần đâu.” Hy Nguyệt xua tay, như nghĩ ra điều gì đó, liền nói thêm: “Thứ bảy tuần sau là mừng thọ của bà cụ Lục. Sau khi trở về, em hỏi dượng xem có muốn tới chúc thọ bà cụ không.”

“Dạ,” Tư Mã Ngọc Thanh gật gật đầu.

Lúc cậu trở về, Lục Vinh Hàn đang tưới hoa trong sân, thấy cậu bé trở lại liền cười âu yếm hỏi: “Ra ngoài chơi vui không?”

“Vô cùng vui luôn ạ.” Cậu bé nhoẻn miệng cười ngọt ngào “Dượng ơi, dượng trồng toàn hoa hồng ư?”

“Đúng vậy, hoa hồng có gai, phải tránh xa một chút, đừng để vướng bận.” Lục Vinh Hàn khuyên nhủ.

Tư Mã Ngọc Thanh ngồi một bên trên ghế đá: “Dượng à, dượng muốn nói chuyện với anh Lãnh Phong và chị họ không ạ?”

Nội tâm Lục Vinh Hàn rung chuyển dữ dội, một biểu cảm khó tả vụt lên trong mắt ông ấy.

“Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”

Tư Mã Ngọc Thanh mím môi, nói theo lời của Hy Nguyệt: “Lúc cháu trở về, chị gái xinh đẹp gọi điện cho cháu. Chị nói thứ bảy tuần sau là sinh nhật bà nội Lục. Nhờ cháu hỏi dượng có muốn trở về chúc thọ không?” “

Cơ mặt của Lục Vinh Hàn run lên, nhất thời tất cả cảm xúc dâng trào trong lòng như biển động.

Đương nhiên là ông ấy muốn quay về,.

Hiếu thảo với mẹ là chuyện mà một người con phải làm.

Nhưng…

Tay đang cầm bình tưới hoa của ông ấy bất chợt buông xuống, xẹt qua một cành hoa hồng, bị một cái gai nhọn đâm thủng.

Liệu mẹ có cho phép ông ấy quay về không?

Con trai sẽ cho ông ấy vào chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK