Chương 727
Lục Lãnh Phong như bị tấn công bất ngờ, bả vai run rẩy dữ dội: “Em từng nói, em còn chưa yêu Hứa Nhã Thanh.”
Cô lắc đầu: “Không, tôi yêu anh ấy, anh ấy và Tiểu Quân là những người tôi yêu nhất, là những người quan trọng nhất với tôi, là tất cả của tôi. Nhưng bây giờ không còn gì cả, toàn bộ đều bị anh phá hủy rồi.”
Những giọt nước mắt tuyệt vọng chảy xuống từ trong mắt của cô, thêm nỗi hận sâu sắc: “Lục Lãnh Phong, anh thành công rồi, anh lại khiến tôi trở về trong địa ngục.”
Sắc mặt của Lục Lãnh Phong trở nên tái xanh, trắng bệch như tro tàn.
Một trận gió từ ngoài cửa thổi tới, trong cơn giớ dường như mang theo luồng khí cực lạnh của Siberia, thổi thẳng vào trong áo ba lỗ của anh, đóng băng toàn bộ trái tim của anh, máu anh, linh hồn anh thành bông tuyết.
Cơ thể anh đu đưa, đột nhiên, anh có một sự hiểu biết mà trước nay chưa từng có.
Anh thật sự đã mất cô rồi.
Bất kể cố gắng thế nào, đều không còn cách nào bù đắp lại.
Sự hiểu biết này vặn nát tim anh, làm cho anh ngã vào đáy biển Bắc Băng Dương đóng băng, cũng không còn tìm được một tia sự sống nữa.
Anh cắn chặt răng, cố nên sự đau khổ như lăng trì, anh bế cô lên, đi ra bên ngoài.
Ánh mắt của cô chán nán và thê lương, giống một người sắp chết đang chờ đợi tiếng gọi của thần chết.
“Lục Lãnh Phong, anh không cần cứu tôi, cứu được lần này, cũng không cứu được lần sau, cuộc đời của tôi đã không còn ý nghĩa nữa, anh muốn có được tôi thì lấy xác chết của tôi đi đi.”
“Em sẽ không chết, muốn chết cũng là tôi chết trước.” Anh thở gấp nặng trĩu, như dã thú bị thương đang vùng vẫy sắp chết.
Bốn năm nay, mặc dù anh còn sống, nhưng chỉ là một cái xác biết đi không có linh hồn.
Cô trở lại rồi, anh tưởng rằng bản thân có thể sống lại lần nữa, không ngờ chỉ là ánh sáng lóe lên.
Cô là con diều đứt dây, là một hạt cát trong lòng bàn tay, muốn giữ gìn thật tốt, nhưng làm thế nào cũng không nắm được.
Anh lấy hộp thuốc từ trong ngăn tủ ra, muốn bôi thuốc giúp cô thì bị cô đẩy ra một cái.
Bởi vì dùng sức quá lớn, máu lại chảy ra, từng giọt từng giọt rơi trên nền nhà.
“Tôi không muốn sống nữa, anh cần gì phải phí sức?”
Trên gương mặt khôi ngô của anh, rất nhiều dây thần kinh đang co rút: “Tôi không có gửi video cho Hứa Nhã Thanh.” Giọng của anh khàn và trầm thấp, mang theo sự chua xót và đau đớn cùng cực.
“Thật sao?” Cô chấn động dữ dội, đôi mắt u ám hơi sáng lên, giống như được sống một lần nữa.
Vẻ mặt này chính là một nắm muối rắc trên miệng vết thương đầm đìa máu của Lục Lãnh Phong.
“Người phụ nữ ngu xuẩn, đần độn đến hết thuốc chữa.” Anh cầm lấy cánh tay không có vết thương kia của cô, kéo cô qua.
Cũng may anh đến kịp thời để ngăn cô lại, vết thương cắt không sâu, nếu không phải đến bệnh viện khâu lại.
“Lục Lãnh Phong, tại sao anh phải lừa tôi? Như vậy rất vui sao?” Cô tức giận và căm phẫn.
Sau khi bôi thuốc xong, anh dùng gạt cầm máu băng bó miệng vết thương đàng hoàng giúp cô: “Trong lòng em, tôi thật sự không bằng Hứa Nhã Thanh một chút nào sao?”