Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng - Diệp Hy Nguyệt - Lục Lãnh Phong (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 439

Cô ta nhịn lần này, trước tiên cướp anh ta về rồi lại nói.

Lục Lãnh Phong cuối cùng cũng buông Hy Nguyệt ra, cô thở hổn hển, sợ mình sẽ ngất đi vì khó thở, cô nào có thể quan tâm đến Lục Kiều Sam.

“Xin lỗi.” Lục Kiều Sam nói nhỏ, không rõ tiếng.

Đầu của Hy Nguyệt quay cuồng, cô không thể nghe được cô ta đang nói gì, còn tưởng rằng cô ta đang nói chuyện với Lục Lãnh Phong nên không để ý đến cô ta.

Cô ta tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, cô ta ăn nói khép nép như vậy mà con khốn này dám không nhìn?

“Cô nói nhỏ như vậy thì ai nghe thấy?” Tần Nhân Thiên khịt mũi.

Lục Kiều Sam run lên vì tức giận: “Tôi xin lỗi.”

Cô ta gần như hét lên.

Cô ta sẽ ghi mối hận này trên đầu Hy Nguyệt, đến lúc đó nợ mới nợ cũ đều tính một lượt.

Chỉ cần quân cờ Hy Mộng Lan ở đó, Hy Nguyệt sẽ không được sống yên.

Hy Nguyệt lúc này mới nghe rõ cô ta nói gì, nhưng cô biết Lục Kiều Sam không thật lòng, muốn cô ta không gây sóng gió, trừ khi mặt trời mọc đằng tây.

“Chị à, tôi và anh uống máu kết bái trong Miếu Quan Công trên núi, cũng giống như anh em ruột. Anh trai nói, kẻ nào dám bắt nạt tôi thì bất cứ lúc nào anh cũng sẽ ra tay thay tôi.”

Những lời này không chỉ nói rõ quan hệ giữa cô và Tần Nhân Thiên, mà còn mượn sức mạnh của Tần Nhân Thiên để trấn áp Lục Kiều Sam, không để cô ta quá phách lối.

Có câu nói, một vật hàng một vật, cho dù Lục Kiều Sam là sói thì ở trước mặt Tần Nhân Thiên, cô ta cũng trở thành búp bê.

Hơn nữa Tần Nhân Thiên ngoài mặt ấm áp nhưng khi trở mặt thì anh ta cũng tàn nhẫn vô cùng, không lưu tình chút nào.

Lục Kiều Sam có tính khí nóng nảy, không có đầu óc. Cô ta sao có thể kiểm soát được anh ta?

Tần Nhân Thiên dịu dàng nhìn Hy Nguyệt, ánh mắt trở nên cực kỳ dịu dàng, như sắp chảy ra nước: “Em yên tâm, anh sẽ luôn che chở cho em.”

Hai mắt Lục Lãnh Phong bốc hỏa, trái tim cũng như bốc hỏa.

Hai người mỗi người một câu, đặt anh ở đâu?

“Người phụ nữ của tôi không cần người khác che chở.” Anh thô bạo ném ra mấy chữ, cánh tay ôm eo Hy Nguyệt đột nhiên siết chặt.

Hy Nguyệt biết anh đang tức giận, cũng biết sau khi Tần Nhân Thiên rời đi, cô sẽ rất đau khổ, nhưng cô không làm gì cả, chỉ thờ ơ đứng đó, vẫn không nhúc nhích.

Thật ra lúc trước cô vẫn còn ôm một tia hy vọng, nếu có thể cố gắng, nhận được một chút thiện cảm từ Lục Lãnh Phong thì cô có thể yên tâm ở lại làm con rối.

Nhưng bây giờ, trái tim của cô đã như tro tàn, điều duy nhất cô nghĩ đến là tiết kiệm đủ tiền và nhanh chóng kết thúc thảm họa này.

Gân xanh trên trán Tần Nhân Thiên nổi lên.

Bây giờ Hy Nguyệt là vợ của anh, không có nghĩa là vẫn luôn như vậy, chỉ cần Hy Nguyệt nói một câu thì anh ta sẽ lập tức đưa cô đi.

Anh ta hít một hơi giữa hai hàm răng, đang định nói thì cách đó không xa, bà Lục từ bên ngoài bước vào, anh ta liền đưa tay kéo Lục Kiều Sam vào lòng.

Hành động này khiến trái tim của Lục Kiều Sam nở rộ, sự u ám vừa rồi đột nhiên biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK