Chương 482
“Bốp”, một roi nữa.
Lục Kiều Sam lại một lần nữa hét lên, thậm chí còn bị mất giọng.
Mọi người hít sâu một hơi, Hy Mộng Lan sợ hãi.
May mắn thay cô ta thông minh và chủ động nhận lỗi với Lục Lãnh Phong, nếu không, người kế tiếp bị nhận những roi này nói không chừng chính là cô ta.
Trong lòng Hy Nguyệt vô cùng vui sướng, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh mang theo vài phần tà ác, đây chính là một cảm giác trước giờ chưa từng được cảm nhận.
“Tội lỗi thứ ba, không hối hận, dạy mãi cũng không sửa, bất trị.”
Khi cây roi thứ ba rơi xuống, Lục Kiều Sam dùng chút sức lực cuối cùng hét thảm thiết đến khàn cả giọng, rồi ngất đi.
Với một cây roi như thế này, chỉ cần khống chế được sức mạnh, đánh lên người cũng không để lại vết thương quá nghiêm trọng. Lục Lãnh Phong không có ý định giết chết đối phương, chỉ muốn cô ta nhớ kỹ chuyện lần này.
Nhưng với một người được nuông chiều từ bé như Lục Kiều Sam, da thịt non mềm, chưa từng bị đánh như thế này, không những cảm thấy đau đớn mà còn bị dọa đến bất tỉnh.
“Có thích không?” Lục Lãnh Phong trầm giọng hỏi bên tai Hy Nguyệt, giọng nói cực kỳ từ tính truyền vào tai cô như có dòng điện, khiến cô run lên.
“Thích.” Cô cũng thành thật gật đầu, trả lời một cách thẳng thắn.
Lần đầu tiên đánh một người lại có thể cảm thấy thỏa mãn như vậy.
“Nhớ kỹ, hổ phu vô khuyển thê.” Lục Lãnh Phong chậm rãi nói, nhiệt độ nóng rực trên cơ thể anh tỏa ra, sưởi ấm cả trái tim cô.
Lần đầu tiên cô phát hiện ra rằng, hóa ra tảng băng vạn năm cũng có ngày tan chảy.
Lúc này, Lục Sênh Hạ đi học về, nhìn thấy người bị trói vào cây, liền phấn khởi kêu lên: “Oa, chấp hành gia pháp, quả thật quá kích thích, như thế nào lại không đợi em đi học về, khi em về đến nhà thì mọi chuyện đã kết thúc rồi, em không được xem phần kích thích nhất rồi.”
“Cảnh bạo lực không phù hợp với trẻ em.” Lục Lãnh Phong xoa đầu cô bé, cũng đồng thời cho mấy người giúp việc đưa Lục Kiều Sam vào bên trong.
Đến tối bà Lục mới trở về, nghe chuyện cũng vô cùng sợ hãi.
Lục Kiều Sam vừa khóc vừa gào thét điên cuồng trong phòng, như muốn phát điên: “Mẹ, Lục Lãnh Phong đúng là điên rồi, nó dám đánh con. Nếu trên người con có vết sẹo, con sẽ không sống nổi.”
Bà Lục vô cùng đau lòng, nhanh chóng chạy đi mua thuốc cho cô ta.
“Không sao, không nghiêm trọng, thương thế này sẽ không để lại sẹo.”
“Mẹ có biết không, con đau tới mức ngất đi. Kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không linh, đám người bọn họ đều ở bên cạnh đứng nhìn, không ai tiến lên cứu con. Nhất định bọn họ đã bị con khốn Hy Nguyệt kia mua chuộc. Mẹ, mẹ mau đuổi cô ta ra khỏi nhà. Nếu để nó lại trong nhà sớm muộn gì cũng sẽ hại chết con.”
Trong mắt cô ta đầy hận ý, chính là hận không thể băm Hy Nguyệt ra làm trăm mảnh, rút gân, lột da, thậm chí là uống máu.
“Mẹ đã nói với con không biết bao nhiêu lần rồi, đừng gây chuyện với Hy Nguyệt, sao con không chịu nghe?” Bà Lục không khỏi thở dài.