Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng - Diệp Hy Nguyệt - Lục Lãnh Phong (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1131

Hoa Phi ôm lấy vai Lâm Đại Dao: “Thật tốt quá, Đại Dao nhà chúng ta được nuôi dưỡng thật tốt, ông xem không có ông nuôi cô ấy thì cô ấy vẫn có thể trưởng thành được như bây giờ.” Anh ta dùng giọng điệu nghiêm túc, nhưng lại tràn đầy giễu cợt, giống như tát vào mặt một cái thật mạnh vào khuôn mặt già nua của Tư Mã Minh Thịnh, khiến ông ta vô cùng xấu hổ.

Hy Nguyệt vội vàng nói: “Cậu đã hiểu lầm bố vợ tương lai rồi. Ông ấy suốt ngày đi công tác, bận việc, còn mọi việc ở nhà đều do bà Tư Mã lo liệu. Chắc là mẹ kế toàn ở sau lưng chồng hành hạ con chồng đâu nhỉ? Bố chồng tương lai thoạt nhìn khá chu đáo, trong lòng rất quan tâm đến Đại Dao, nhưng trong nhà lại có một người vợ dữ dằn nhưng bà ta không bao giờ thể hiện ra ngoài nên ông ấy cũng không biết được.”

Những lời này trên thực tế đều hướng về Tư Mã Ngọc Như rằng nếu muốn làm dịu mối quan hệ cha con thì bà chỉ có thể đẩy tất cả lỗi cho Mã Trúc Mai.

Sắc mặt Mã Trúc Mai trắng xanh, vỗ bàn nhảy dựng lên: “Ý của cô là gì? Ý của cô là tôi ngược đãi con nhóc chết tiệt kia ấy hả?”

“Chẳng lẽ bà không có sao?” Hy Nguyệt hỏi ngược lại: “Ở bữa tiệc mấy ngày trước, bà tát vào mặt Đại Dao? Bà hung dữ và ác độc như vậy, sao có thể là giúp chồng dạy con?

Nói đến đây, Mã Trúc Mai tức giận, bộ phận giả trong mũi suýt chút nữa bị Lâm Đại Dao đánh lệch đi: “Cô ta cũng đánh tôi. Cô ta đánh tôi chảy máu mũi tôi không không thấy à?”

“Ý bà là cô ấy phải ngoan ngoãn chịu đòn mà không được phòng vệ hay đánh trả?” Ánh mắt Hy Nguyệt dị thường, giống như một lưỡi dao sắc bén.

Cô càng quan tâm đến Lâm Đại Dao và ủng hộ cô ấy, Tư Mã Ngọc Như và Tư Mã Minh Thịnh càng cảm thấy rằng mối quan hệ của họ đã đạt đến cực kì thân mật.

Hoa Phi phối hợp rất tốt với chị gái để diễn trò, ngón tay sờ lên mặt Lâm Đại Dao, vẻ mặt đau khổ: “Em bị đánh nhau ở đâu? Sao không nói cho anh biết? Còn đau không?”

“Không đau nữa.” Lâm Đại Dao lắc đầu, trong lòng cảm thấy ấm áp.

“Tương lai ai dám bắt nạt em, cứ nói cho anh biết, anh sẽ đánh chết người đó.” Hoa Phi tức giận trừng mắt nhìn Mã Trúc Mai, khiến Mã Trúc Mai run rẩy dữ dội, trong vô thức tiến lại núp sau lưng Tư Mã Minh Thịnh: “Minh Thịnh, nhìn xem con nhóc kia lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi, cô ta liền quay lại muốn tìm tôi báo thù.”

Tư Mã Minh Thịnh là một con cáo già xảo quyệt, biết mình lúc này không thể đứng về phía Mã Trúc Mai, đành phải để bà ta làm vật chịu trận đến cuối cùng: “Nếu bà đối xử tốt hơn với Đại Dao, con bé có thể làm ra những việc như vậy không? Đại Dao là con gái ruột của tôi, nên cũng chính là con gái của bà, bà nên coi nó như người thân của chính mình, làm sao bà có thể ở sau lưng tôi mà bắt nạt nó như thế?”

Khóe miệng Mã Trúc Mai như bị ong vò vẽ đốt, tai cụp lại, khuôn mặt già nua đỏ bừng như gan lợn: “Mẹ cô ta không giáo dục cô ta tử tế, khiến cô ta trông như một đứa con gái hoang dã, không hơn không kém, tôi chỉ là làm tròn nghĩa vụ, quan tâm chăm sóc và dạy dỗ cô ta như người trong nhà mà thôi.”

Nghe vậy, lòng căm thù mãnh liệt phát ra từ lồng ngực Lâm Đại Dao: “Bà không biết cư xử như thế nào, lấy tư cách gì để dạy tôi? Bởi vì bà là một người phụ nữ hôi hám, tôi không có bố, còn mẹ tôi vì muốn nuôi tôi mà phải làm hai công việc mỗi ngày, ngay cả khi bà ấy không có thời gian chăm sóc tôi, tôi vẫn tốt hơn những đứa con của bà đã được bà giáo dục.”

Mã Trúc Mai tức giận và hai má của bà ta co giật, đứa con gái đáng chết này nên bị một tay bà ta bóp cổ chết khi vẫn còn nhỏ mới đúng, để không có cơ hội trả thù bà ta như thế.

Hy Nguyệt nhàn nhạt liếc nhìn cô ấy, cô ấy chưa kịp nói thì cô đã cất lời: “Đại Dao, em không thể nói như vậy với các em của mình. Không phải là lỗi của họ, chỉ có thể nói rằng các em ấy được thừa hưởng gen quá mạnh từ mẹ kế của mình.”

Mã Trúc Mai máu dồn về tim suýt ngất xỉu, muốn làm nhưng đánh không được, muốn chửi bới và biện minh cho sự mất mát của mình. Hơn nữa Hy Nguyệt thoạt nhìn cũng hiểu biết, nhanh mồm nhanh miệng nên bà ta chỉ có thể ôm hận trong lòng, không thể nói ra.

“Bữa này không cần ăn nữa!” Bà ấy đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn, xách túi bước ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK